Thứ Năm, 21 tháng 2, 2013

Người thổi sáo đi bộ về phía mặt trời



Buổi thiền sớm hàng ngày trong Học viện Brahma Kumaris bắt đầu khi màn đêm còn chưa lay động trên những tán rừng tối sẫm và kết thúc cùng lúc ánh bình minh đầu tiên gửi lời chào thanh khiết cho ngày mới. Tiếng sáo của David ngân lên thay tiếng chuông báo “hết giờ”, đó cũng là âm thanh ngọt ngào đầu tiên của buổi sớm tĩnh lặng nơi đây, như một cách “cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy - ta có thêm ngày nữa để yêu thương”. Ông đứng giữa sân, nâng cây sáo dài gần bằng người, luyến láy những âm thanh trầm bổng, ánh mắt phiêu bồng hướng về dãy núi xa, nơi mặt trời còn ngái ngủ. Hàng trăm người lần lượt rời hội trường, ai cũng nhón chân như sợ làm rung rinh tiếng sáo phiêu diêu.
Rồi David dẫn đầu đoàn người ra cổng Học viện, bước theo vệt nắng mỏng tang. Tiếng sáo của ông dìu dặt chỉ lối, đưa chúng tôi qua những triền cỏ mướt long lanh sương sớm, qua những rừng cọ và thốt nốt cao vút bên sườn đồi, qua thung lũng mát lạnh hơi đêm với vô số tảng đá khổng lồ hình thù kỳ dị, qua những ngôi làng cũ kỹ lác đác khói bếp, qua những ngọn núi xôn xao hoa cỏ may... Mỗi sáng David đều chọn một tuyến đường khác nhau để dẫn đoàn người đi bộ trong yên lặng. Đây là một bài học thiền, với tâm trí thoải mái trong trạng thái cơ thể vận động nhẹ nhàng gần như vô thức và tiếng sáo dẫn thiền. Một cách thu nạp năng lượng từ đất trời khá hiệu quả. Ngày nào cũng thế, chẳng trách mọi thành viên ở Học viện Brahma Kumaris, cả chủ lẫn khách, luôn thư thái nhẹ nhàng suốt ngày dài bận rộn.
David có dáng đi rất thong thả mà nhanh đến khó tin, buổi đầu chưa quen khiến tôi gần như phải chạy gằn, vã mồ hôi mới theo kịp. Đôi chân gầy gò đi dép của ông bước như không chạm đất, lướt trên con đường núi gồ ghề mà chẳng bao giờ va vấp, dù ông vẫn thả hồn đưa tiếng sáo vi vút vào không trung. Dường như chẳng bận tâm ngó đường, ông bước đi nhẹ nhàng mà vững chãi, “bước chân chẳng làm đau một ngọn cỏ bên đường”; đôi mắt như phiêu du cõi xa xăm nào nhưng vẫn nhận biết đầy đủ thế giới xung quanh, tránh được hết các “chướng ngại vật” - từ đàn kiến lăng xăng giữa lối mòn cho đến mấy vũng bùn nước đọng từ cơn mưa đêm trước. Nhìn ông, tôi chợt liên tưởng đến nhân vật “Thần hành Thái bảo Đới Tung” trong truyện “Thủy hử”, mỗi ngày đi được 800 dặm. Chỉ khác là vị “thần hành” này và cây sáo như nhập làm một.
Tiếng sáo của David mang âm hưởng nhạc dân gian Ấn Độ nhưng phong cách rất Tây phương, không bi, không hùng mà thanh thoát, mỏng như tơ, nhẹ như gió thoảng, người ở xa vẫn nghe rõ. Mấy trăm người rồng rắn bước theo ông, nhóm cuối đoàn ít nhất phải cách tốp đầu đến vài trăm mét, nhưng không ai “bị lạc” tiếng sáo dẫn đường. Nói như Silvanna Arevalo, cô bạn người Peru tôi mới quen khi sang Ấn Độ, thì dường như David không thổi sáo mà ông chỉ thả từng nốt nhạc cho gió nâng niu tỏa ra bốn phương tám hướng.
Điểm dừng chân cho mỗi chuyến đi bộ thiền buổi sáng thường là một vạt rừng thưa rải rác những bóng cổ thụ mấy vòng ôm bên hồ nước, một ngôi đền cổ rêu phong trong góc núi hoặc một thung lũng rộng mở ngạt ngào hoa cỏ. David thường ngồi xuống một tảng đá, thong thả đặt cây sáo dài, lấy từ chiếc túi vải khoác vai ra các loại sáo ngắn và cả vỏ ốc, lần lượt thổi những đoản khúc âm vang chào đón mặt trời vàng tươi vừa nhô lên khỏi rừng cây. Rồi ông buông sáo, cùng ngồi yên lặng giữa mọi người, thưởng thức hương rừng ban mai ngọt mát từng hơi thở.
David mỉm cười khuyến khích khi tôi nghịch ngợm nâng cây sáo dài nhất của ông, thổi thử một điệu “chẳng giống ai”. Ông hỏi ân cần: “Bạn có thích học thổi sáo không?” Tôi bảo thích lắm, nhưng còn đang mải “quanh co bận việc tầm thường”, lúc nào có thời gian sẽ học. Vẫn giữ nụ cười tươi tắn, David nhẹ nhàng: “Chỉ cần bạn thực sự yêu thích là bạn sẽ làm được. Những khái niệm HÔM NÀO ĐÓ, LÚC NÀO ĐÓ rất gần nghĩa với KHÔNG BAO GIỜ. Điều gì ngăn bạn không thử làm NGAY BÂY GIỜ?” Tôi cười trừ, “đánh trống lảng” bằng cách hỏi muốn thổi sáo hay như ông thì phải luyện mất bao lâu? Ông khiêm tốn cảm ơn tôi, rồi kể: “Âm nhạc là cuộc sống của tôi, ngoài ra không có gì là quá quan trọng cả. Tôi bắt đầu học chơi nhạc từ năm 1982, đến nay được gần 30 năm” - David cười hiền từ khi tôi giả vờ thở hắt ra - “Ồ, bạn yên tâm, chẳng cần đến ngần ấy thời gian để biết thổi sáo đâu, vì sau 30 năm tôi đã chơi thành thạo hơn 60 loại nhạc cụ rồi, nhưng sở trường vẫn là các loại sáo”. Tôi tò mò: “Với tài năng ấy, ông có thể thành công ở bất kỳ quốc gia phát triển nào. Điều gì giữ chân ông ở lại xó núi này?”. Nụ cười vẫn lấp lánh trong ánh mắt David: “Ở đây, tôi trải nghiệm sâu sắc nhất sự bình an. Cái bạn gọi là thành công - với tôi đó là khi không cần tập trung dò đúng từng nốt để chơi theo một bản nhạc viết sẵn, mà âm thanh từ cây sáo cứ như tự vút lên, ngân nga đồng điệu cùng cảm xúc tâm hồn bình an. Tôi đã chơi nhạc tại rất nhiều nước, nhưng chỉ có ở đây, tôi làm được điều đó một cách tốt nhất. Đây là nơi tôi muốn sống, thổi sáo và yên nghỉ”.
Tôi thắc mắc, vì ở Học viện Brahma Kumaris người ta dạy rằng bình an là bản chất của vạn vật, của muôn loài. Có người (Mike George) đã phân tích: “Vào thời điểm nào đó trong đời, chúng ta đều đã từng trải nghiệm và bộc lộ bản chất bình an một cách thật tự nhiên mà không để ý. Dấu hiệu dễ dàng nhận ra ngay nếu chúng ta không sống đúng theo bản chất tự nhiên của mình - khi đó ta sẽ thấy căng thẳng (stress), sợ hãi và tức giận. Nhưng những đám mây cảm xúc này sẽ trôi đi và chúng ta lại quay về với con người nội tâm bình an”... Nếu quả như thế, hẳn một người “công lực thâm hậu” như David Kilowsky hoàn toàn có thể bình an ở bất kỳ đâu, chẳng phụ thuộc vào ngoại cảnh mới phải? David bật cười khe khẽ: “Bạn rất thuộc bài. Nhưng bình an không chỉ dành cho bản thân, mà cho tất cả mọi người, như món quà để trao tặng, lan truyền và chia sẻ. Bình an chỉ có thể được nuôi dưỡng, lớn mạnh khi ta trao gởi nó đến mọi người xung quanh. Một môi trường tốt nhất sẽ là khi mọi người cùng ý thức được và cùng chia sẻ bình an - với tôi, ở đây là môi trường tốt nhất để theo đuổi đam mê âm nhạc”.
Quả thực, ở David toát lên vẻ hạnh phúc viên mãn mà rất ít người đạt được, ngay cả khi họ có thể sở hữu ở mức thừa mứa những thứ mà phần lớn nhân loại vẫn đam mê như của cải, danh vọng hay quyền lực. Tôi “nghiện” tiếng sáo mỗi ban mai của ông, nên chợt nôn nao khi một sớm ông vắng mặt. Đến chiều, hội thảo xong, lên xe đi dã ngoại mới lại gặp ông. Lần này, vẫn những bước chân khoan thai bay bổng cùng tiếng sáo mê hồn, David dẫn cả đoàn trèo lên đỉnh ngọn núi đá, nơi được gọi là Baba’s Rock. Sườn núi khá dốc song trên đỉnh bằng phẳng với những phiến đá lớn nhẵn thín, những vạt cỏ hoe vàng, những bụi rậm lúp xúp phủ đầy dây leo và hoa dại... tất cả đang rực hồng trong ánh chiều tà. Đó là buổi hoàng hôn đẹp nhất tôi từng được ngắm, khi mặt trời như quả cầu khổng lồ rực rỡ và ấm áp từ từ đáp xuống thung lũng mênh mông xanh thẳm dưới chân. David hoành sáo đứng trên mỏm đá cao, khúc nhạc lòng của ông thoảng chút suy tư miên man hoài vọng trong thời khắc tiễn biệt một ngày êm ả. Một chút lặng im, rồi ông lại khoan thai mở túi lấy cây sáo khác đưa lên môi, nhẹ bước rời đoàn người, đi xuống phía mặt trời lúc này chỉ còn là một quầng đỏ dưới thung lũng tím sẫm. Bóng áo trắng của ông nhấp nhô rồi khuất sau góc núi, tiếng sáo vẫn văng vẳng hòa vào ngọn gió cuối hoàng hôn như hơi thở nhẹ... Trong khoảnh khắc, thời gian như ngừng trôi với cảm giác rõ rệt về sự vĩnh hằng khiến mọi người không ai muốn đứng dậy.
Bất giác, thấy thấm thía lời nhà văn người Tây Ban Nha Enrique Simo, “bạn cùng lớp thiền” với tôi, là điều phối viên của Học viện Brahma Kumaris tại chi nhánh Madrid: “Bất kỳ lúc nào có cơ hội, bạn hãy ngồi trước hoàng hôn và thư giãn. Đừng phân tích gì cả. Hãy chỉ quan sát và để dâng lên cảm giác bình an”.
                      Bài và ảnh: Nguyễn Hồng Việt

Không có nhận xét nào: