Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2013

PHƯƠNG PHÁP OHSAWA CỨU MẠNG TẬP 6 E

PHƯỚC:

Chúng ta thường hay dùng từ “phước” trong giao tiếp với nhau. Tuy nhiên, bao nhiêu người thục sự hiểu đúng nghiẵ của từ này như được hàm ý trong kinh điển ? Vì chúng ta không hiểu đúng phước là gì, chúng ta đã đi ra khỏi phước thiện thực sự. Điều này dẫn đến việc chúng ta làm những việc không phải là tạo phước trong khi chắc mẩm là vậy, và không làm những việc thực sự tạo phước bởi cho rằng những việc ấy không mang lại phước lành. Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi chúng ta bỏ lỡ những lợi ích có thể có được qua việc tạo phước. Những người chỉ sử dụng Giáo Pháp một cách bề mặt đang kiếm tìm lợi ích cho bản thân từ tín ngưỡng. Dựa vào sự thiếu hiểu biết của nhiều người, họ lợi dụng tình hình để hướng họ đi vào những niềm tin sai lệch. Họ làm như vậy với mục đích đem lại lợi ích riêng cho họ mà không tính đến những thiệt hại mà họ đang tạo ra đối với Đạo Phật. Vì vấy, để tránh những hiện tượng như thế tiếp tục, hay phần nào đó làm giảm bớt chúng, tôi muốn viết cho mọi người đọc và hiểu thế nào là phước, theo đúng với tinh thần của kinh điển. 
Với những lời chúc tốt đẹp và chân thành nhất
Chaiyawat Kapilakan

Chủ tịch của Prani Samreungrat Foundation
Những người tin ở nghiệp và quả của nghiệp (2) – rằng nghiệp tốt mang lại quả tốt tương ứng, tức là hạnh phúc cho chính người tạo nghiệp tốt; rằng nghiệp xấu sẽ mang lại quả xấu, tức là bất hạnh và khổ đau cho người đã tạo nghiệp đó, theo qui luật phải là những người tránh làm việc xấu và cố gắng làm việc tốt. Bản thân nghiệp tốt đã là phước. Vì vậy, những người có đức tin (saddha), kèm theo sự hiểu biết đúng đắn về nghiệp xấu và tốt, sẽ đương nhiên quen thuộc với những gì được coi là phước thiện.
Hiểu sai về phước trong mối quan hệ với nghiệp
Những người không có pháp học hoặc không chú ý đến chủ đề về phước (punna) có một sự hiểu biết sai lầm về phước. Từ “phước” được hiểu là một thứ, còn “nghiệp” là một thứ khác. Người ta cho rằng làm điều xấu thì gọi là “nghiệp”, làm điều tốt thì gọi là “phước”. Vì vậy, người ta thường sử dụng 2 từ đó theo cặp đôi “phước & nghiệp”, hay họ nói, “tùy theo phước-nghiệp”, etc. Theo cách ấy, mọi người hiểu rằng phước là bên tốt, nghiệp là bên xấu – chẳng vậy mà sự hiểu sai càng tăng trưởng. Khi các từ này được dùng riêng biệt, chẳng hạn như khi nói đến nghiệp, người ta hầu như chỉ nói đến khía cạnh xấu: “người đó đã tạo nhiều nghiệp trong quá khứ, vì vậy bây giờ anh ta phải gặt lấy nhiều phiền toái vì đã tạo nghiệp là phải trả; nhưng khi nói đến cái đã làm cho một người có nhiều thuận lợi và hạnh phúc, người ta chỉ nói về phước: “anh ta là người có nhiều phước, đúng không ?” Điều này cho chúng ta thấy rằng đến cả tên và từ (vốn là thực tại qui ước) cũng bị hiểu sai. Bản chất của phước là đối nghịch với cái ác, chứ không đối nghịch với nghiệp. “Nghiệp” –tức là hành động là một từ trung tính, tức là có thể tốt hoặc xấu . Làm việc tốt sẽ cho kết quả là hạnh phúc, nó có thể được gọi là “nghiệp thiện”, hoặc “phước”. Làm việc xấu sẽ cho kết quả là khổ đau, và gọi là nghiệp bất thiện. Như vậy, phước là nghiệp thiện và xấu là nghiệp bất thiện.
Hiểu sai về phước trong mối quan hệ với bố thí
Người ta còn có một hiểu biết sai lầm nữa về phước. Khi họ cúng dường cho những người đáng kính trọng, như bố mẹ hay các vị thầy, hoặc các nhà sư, họ gọi đó là làm phước. Nhưng khi họ cho mọi người nói chung, những người không đáng được kính trọng hay ca ngợi, như người ăn mày chẳng hạn, họ gọi đó là bố thí (dana). Điều đó cho thấy là phước thường dược hiểu là một thứ, còn bố thí là một thứ khác. Chúng ta có thể thấy rằng người Thái, dù đang truyền bá Đạo Phật, dù mong muốn tạo phước và tránh xa xấu ác, chính họ cũng không ý thức được tất cả những gì cần biết về phước. Chẳng hạn, khi họ nói, “ đừng nghĩ đến làm phước không thôi, mà phải nghĩ đến bố thí nữa, vì vẫn còn nhiều người thiếu may mắn đang cần sự giúp đỡ”, điều này cho thấy rõ họ hiểu bố thí và làm phước là hai thứ khác nhau, và rằng bố thí thấp kém hơn là làm phước.
Trong kinh điển của Đạo Phật có nói đến 10 loại phước – bố thí là một trong số đó. Vì lý do ấy, bố thí không tách rời khỏi phước – bố thí chính là cái đó: phước. Thực ra có các loại phước khác nữa: giới và thiền tập (bhavana). Vì vậy, không thể nào tách việc bố thí và làm phước ra làm hai thứ riêng biệt khi nói rằng khi ta cho một người ăn mày thì gọi là bố thí, còn cho một vị sư thì gọi là làm phước.
Như vậy, ngoài việc không biết ý nghĩa của phước và bố thí, còn có một điểm nữa thường bị hiểu nhầm: rằng làm phước là cho đi một cái gì đó. Làm như nếu ta không có gì đó để cho, đặc biệt là cho một nhà sư, là ta không tạo phước. Tôi không biết kiểu hiểu biết sai lầm này xuất phát từ đâu. Có vẻ như là xuất phát từ các nhà sư vì họ dễ có thiên hướng giảng theo cách ấy. Khi họ dậy cho các phật tử về làm phước, họ thường chỉ nói về cúng dường và các việc từ thiện. Họ thường không nhắc đến các khía cạnh khác của phước – chẳng hạn như giữ giới; không sát sinh, không trộm cắp v.v.... Chỉ có yêu cầu cúng dường và từ thiện. Họ nói rằng đó chính là cách tạo phước; tức là họ dậy không đúng, và điều đó dẫn đếnhậu quả là những người nghe sẽ tiếp tục cái hiểu biết sai lầm ấy nếu họ tuân và tin theo những gì được nghe. Sự thật là dù ta cho các vị sư, hay người ăn mày, thì đều là bố thí (dana). Khi ta cho đi, đó là bố thí, và là một trong mười loại phước.
Để bố thí là bố thí, không nhất thiết phải dựa trên vật chất hay những gì có thể chạm, nắm được. Đó là một điều vẫn chưa được hiểu một cách thấu đáo, và ngay cả những người biết cũng ít khi nói đến. Sự hiểu sai này không phải chỉ nằm trong những người bình thường, dù những người nghiên cứu Giáo pháp hay học Vi diệu pháp có nói rằng nếu ta không có gì (vật chất) để cho, ta vẫn có thể tạo phước – nhưng đương nhiên là họ nói đến một loại phước khác. Loại trừ bố thí như vậy là một sai lầm. Sự thực là dù chúng ta không có đến 1 xu để cho, dù chúng ta lâm vào cảnh nghèo khổ, chúng ta vẫn có thể bố thí – một kiểu bố thí đôi khi còn tốt hơn cả sự bố thí của một người giàu có (điều này sẽ được giải thích thêm sau).
Mười loại phước
Do vẫn có nhiều sự hiểu sai và lẫn lộn đối với phước, tôi xin nhân cơ hội này giải thích thêm sự nghiên cứu các kinh điển Phật giáo của mình.
Có mười lọai phước:
1. Bố thí (dana) : cho hay chia xẻ
2. Trì giới (sila) : không phạm giới, tức là kiểm soát được thân và khẩu nghiệp
3. Thiền tập (bhavana) : thực hành chỉ - quán (samatha – vipassana)
4. Cung kính (apacāyana): có sự tôn kính với những người đáng được tôn kính
5. Trách nhiệm (veyyāvacca) : nhiệt tình trong việc hoàn thành các bổn phận
6. Hồi hướng (pattidāna) : chia xẻ phước mình đã tạo với những người khác.
7. Tùy hỉ (pattānumodanā) : hoan hỉ với việc làm phước của người khác
8. Nghe pháp (dhammassavana) : lắng nghe Giáo Pháp của Đức Phật.
9. Thuyết pháp (dhammadesanā) 
10. Chánh kiến (diṭṭhujukamma)
Chúng ta có thể thấy rằng có nhiều loại phước – trong đó có bố thí. Nếu là phước, phải nằm trong mười loại kể trên, tức là mười punna-kiriya-vatthul – không có loại phước nào khác ngoài mười loại kể trên.
Ý nghĩa của từ “phước”
Từ “phước” được dịch ra từ tiếng Pali “punna”, với động từ gốc là “pu” và “pur”. “Pu” được dịch ra là tẩy rửa, làm sạch: attasanntam punati sotetiti punnam – “được gọi là phước bởi vì nó có ý nghĩa ‘tẩy rửa’ .” Ở đây, “tẩy rửa” có nghĩa là làm trong sạch, làm cho “sự liên tục” (santana) của ta được trong sạch khỏi những phiền não làm nó ô nhiễm, như là dục (raga), sân (dosa), si (moha). Phiền não (ô nhiễm) là sự gặm mòn, làm ô uế, nhơ bẩn. “Sự liên tục (santana)” ở đây có nghĩa là sự liên tục của tâm thức. Các việc phước thiện – như bố thí, v.v...- tẩy rửa sự liên tục của tâm thức người đang làm việc đó và làm cho nó trong sạch. Còn về việc cái gì được tẩy rửa khỏi sự liên tục của tâm thức thì phụ thuộc vào loại phước đang được tạo. Không phải loại phước nào cũng làm cho sự liên tục của tâm thức được trong sạch khỏi dục, sân và si. (tức là các loại phước khác nhau động tới các tầng lớp khác nhau của phiền não. Còn đối với động từ gốc thứ hai, “pur”, có nghĩa là hoàn thành, tức là cái gọi là “phước” có nghĩa là “việc cần phải hoàn thành” hoặc “ nếu chưa làm thì phải làm; nếu mới làm ít thì phải làm trọn vẹn, viên mãn.”
Như vậy đó là cái được gọi là ‘phước”, và đó là một thước đo đầu tiên để đánh giá xem cái mà ta đang làm có được gọi là “phước” hay không. Không phải là ta có thể lựa chọn một trong hai ý nghĩa kể trên, nếu là phước cần hội tụ cả hai yếu tố: (1) một cách làm trong sạch sự liên tục của tâm thức, và (2)việc đó phải được làm một cách trọn vẹn, viên mãn.
Những nguyên tắc quyết định phước:
- cho với mong muốn nhẫn được cái gì đó trở lại có phải là phước không ?
Khi làm một việc thiện – có thể là bố thí, trì giới, hay thiền tập – việc ấy có mang những đặc tính làm trong sạch dòng tâm thức hay không ? Nếu có, đó là phước. Nếu không, đó không phải là phước. Nếu chẳng hạn một việc bố thí được làm với mong muốn (trong tác ý bố thí) một kết quả tức thì như danh tiếng, danh dự, hay những lời ngợi ca, etc, thì sự thanh lọc dòng tâm thức không thể xảy ra.
Mong muốn có được kết quả là dục hoặc tham (raga hay lobha) đang có mặt. Vì vậy ngay cả khi ta cúng dường cho một nhà sư hay một tu viện, nếu ta làm việc đó với mong muốn có được gì đó trở lại, tôi không thấy có cách nào phước có thể được tạo ra.Ngay từ đầu, tác ý muốn “từ bỏ” một cái gì đó đã không sinh khới. Chỉ khi muốn đạt được một cái gì đó, ta cho. Chẳng hạn như, một tu viện vận động cúng dường, họ cần tiền để làm một việc gì đó cụ thể. Để thuyết phục bạn, họ tặng cho bạn một phẩm Phật tương ứng (như là một cách khuyến mại). Tuy nhiên, sự lôi kéo đã hàm chứa ở trong đó. Họ nói với bạn rằng nếu bạn làm phước với chừng này tiền, bạn sẽ có được một huy chương tôn giáo với đặc tính như thế này thế kia và với loại đá hay kim loại này nọ; nếu bạn làm với nhiều tiền hơn, thì vật phẩm sẽ còn hay hơn nữa, v.v. Họ đã lòng vào đó sự quảng cáo về tính chất của đồ vật mà họ sẽ cho bạn để khơi gợi mong muốn có được đồ vật ấy ở bạn. Một khi bạn muốn có đồ vật ấy, bạn sẽ cúng dường tiền bạc. Phước nằm ở đâu trong tất cả quá trình đó ? Một số người nói rằng họ làm phước cho kiếp sau, bởi vì họ tin ở nghiệp và tin ở quả của nghiệp. Ở đây, điểm quan trọng cần biết là ta phải làm gì để được sinh trong cảnh giới an lành trong kiếp sau. Tuy nhiên, trong trường hợp kể trên, điều cơ bản là tham (lobha) là cái đang thúc đẩy. Như vậy trong trường hợp này không có phước, vì nếu ta không có được thứ ta muốn, ta không bố thí, và nếu ta có được, ta bố thí.
Đừng nên quên rằng từ “phứơc (punn có nghĩa là làm trong sạch dòng tâm thức; tuy nhiên, trong trường hợp này, phiền não, tức là tham, đã sinh khởi. Có thể có trường hợp người ta có một tác ý trong sáng lúc đầu trước khi thực hiện hành động bố thí, nhưng vì nghe những lời quảng cáo vận động, tâm tham đã nổi lên, và người ta đã làm bố thí với sự mong muốn có được đồ vật đó. Cái trong sáng lúc đầu đã trở thành ô nhiễm sau đó. Ta có thể thấy rõ ràng rằng tâm không trong sạch vào thời điểm bố thí, tham – lòng mong muốn có được một cái gì đó – đã sinh khởi, đó là một loại tâm bất thiện mà Đức Phật gọi là tham ái (tanha). Điều đó giải thích tại sao phước không được tạo ra khi bố thí (kiểu này); tuy nhiên nhiều người vẫn cho đó là tạo phước. Điều này khẳng định sự thiếu hiểu biết hiện nay về phước.
Bố thí vì muốn có phước liệu có tạo được phước không ?
Giả dụ như ta không muốn một vật phẩm cụ thể, mà chỉ muốn có phước, thì hành động bố thí đó có được coi là phước hay không . Chẳng hạn ta nghe một vị sư giảng pháp nói rằng phước là một điều tốt mà ta nên có, nên mong muốn. Vì thế ta cúng dường vì chúng ta muốn cái phước mà vị sư đã ca ngợi. Dù chúng ta bố thí cúng dường theo cách này, cũng không thể tính là phước được. Tại sao việc đó không thể được coi là phước dù có bao hàm việc bố thí trong đó ? Ta phải biết rằng, dù ta bố thí chỉ với mong muốn tạo phước, hành động ấy không thực sự tạo phước, đơn giản chỉ vì chính mong muốn tạo phước ấy. Chúng ta thấy rõ trong đó có mong muốn được trả công, có một sự hoen ố, tức là tâm tham.
Nhiều người hiểu nhầm rằng “phước” là một cái gì đó kỳ diệu cần phải có được, rằng bản thân hành động (bố thí, trì giới,v.v.) chưa phải là phước, rằng đó chỉ là cái nhân sẽ mang đến cái tốt đẹp tuyệt diệu được gọi là “phước”. Một lần nữa, sự thực là, bản thân hành động bố thí đó đã là phước. Đạo Phật chia phước ra làm mười loại, bao gồm bố thí, trì giới v.v. Bố thí là cho đi, và khi nó diễn ra, nó chính là phước. Nhưng người ta hiểu nhầm là bố thí chưa phải là phước mà chỉ là phương tiện để tạo phước. Vì vậy, họ nhận thức rằng phước là một loại quả (kết quả: phala) đáng có; như vậy là hành động đã trở nên ô nhiễm, hoen ố. Ngày nay, tất cả chỉ có vậy: Các thế chủ tham lam muốn được trả lương bằngcái họ gọi là phước, và những kẻ tham lam khác vận động quyên góp để có được nhiều tiền. Điều này có nghĩa là dòng tâm thức của cả hai phía đều không trong sạch chút nào. Mỗi khi người ta vận động quên góp, người ta nuôi dưỡng một hành động không thể được coi là phước, mà thực chất là một bất thiện nghiệp, vì có tâm tham sinh khởi. Sự thực là như vậy đấy.
Kinh điển nói về phước bao bọc bởi phiền não (kilesa). Đối với bố thí, họ chia ra làm bai giai đoạn: (1) Trước khi bố thí, (2) trong khi bố thí, và (3) sau khi bố thí. Sẽ là phước bao bọc bởi phiền não nếu ta có tác ý chân chánh chỉ ở tại thời điểm bố thí, nhưng không có ở thời điểm trước và sau. Vào lúc sửa soạn vật thực cúng dường cho người thọ nhận, chỉ có mong muốn có được trả công (bằng các đồ vật mang lại may mắn, những lời ngợi khen, được sinh lên cõi trên – hoặc được phước). Sau khi đã bố thí, ta cảm thấy sung sướng với các đồ vật tạo may (hay những lời khen ngợi, hay việc sẽ được sinh lên cõi tren, v.v). Tác ý trong sáng, tức là chỉ nhằm vào việc ủng hộ người thọ nhận mà không chú ý tới việc nhận được sự trả công, chỉ xảy ra vào thời điểm cúng dường hay làm từ thiện, vào thời điểm giao, đua tận tay người thọ nhận. Ô nhiễm nằm trong chính sự mong muốn có được sự trả công. Như vậy, ở đây, cái điều kiện tự nhiên đặc trưng của “phước” chỉ có mặt ở một trong ba thời điểm, cụ thể là thời điểm trong khi bố thí, bị bao bọc bởi phiền não khởi sinh trước và sau đó. Loại phước này không mang lại kết quả là bao; nó sẽ không trổ hoa. Tuy nhiên, như chúng ta thường thấy, trong phần lớn các trường hợp, ngay cả ở thờ điểm bố thí cũng có mặt tâm tham – họ vui sướng với ý nghĩ sẽ nhận được vật phẩm tạo may, hoặc không, với những lời tán thán của người thọ nhận Trong trường hợp này, không có phước thiện nào được tạo ra trong cả ba thời điểm.
Hiểu sai về phước rất nguy hiểm
Những người hiểu nhầm rằng làm việc tốt sẽ tạo ra phước, rằng phước tách khỏi bản thân hành động , đang trong một tình huống nguy hiểm. Khi một chức phận tôn giáo nói với họ rằng, sát sinh tạo ra phước, họ sẽ không ngần ngại tin anh ta và sẽ thực hiện hành động đó. Khi người ta đã được dậy trong một thời gian lâu rằng sát sinh tạo phước, rằng họ sẽ có được những bùa chú tạo may làm phần thưởng, họ sẽ sát sinh vì họ muốn có phước. Ngay cả ở thời nay, một số các tôn giáo khác vẫn dậy rằng tế động vật là phước hoặc tạo ra phước. Những người có những hiểu biết như vậy thật là vô phương cứu chữa đối với phước. Họ không ý thức rằng, bản thân một trái tim từ bi (metta-karuna) đối với mạng sống của mọi sinh vật đã là phước. Những thứ ta có được từ các hành động ấy – hạnh phúc, sức khỏe, tái sinh ở cảnh giới an lành – là kết quả của phước. Vì vậy, sự hiểu lầm rằng sát sinh tạo ra phước là một tà kiến. Nó chỉ dẫn tới khổ đau và phiền toái mà thôi.

ĂN ĐÚNG SẼ TẠO NÊN PHƯỚC BÁU VÔ CÙNG TO LỚN
KHÔNG GÌ SÁNH ĐƯỢC:
-Trong 10 điều tạo PHƯỚC không thấy nói ĂN ĐÚNG SẼ TẠO PHƯỚC
-TS Ohsawa bác bỏ CHỦ NGHĨA VỊ THA .Vì Bố THÍ thường làm người thọ nhận ỷ lại, lười biếng và nhất là nó tiêu diệt ý chí vươn lên của người đó.Chúng ta hãy BỐ THÍ một cách tự nhiên như một vật nóng tự động truyền nhiệt lượng cho tất cả mọi vật chung quanh để cuối cùng tất cả đều có cùng nhiệt lượng như nhau.Đó mới là BỐ THÍ CHÂN CHÍNH, BỐ THÍ BA LA MẬT, BỐ THÍ RỐT RÁO.Chỉ có TS Ohsawa, Đức Phật, Đức Chúa BỐ THÍ cả cuộc đời mình cho hạnh phúc nhân loại.
-ĂN ĐÚNG SẼ LÀM CHO MÁU TRONG SẠCH. Từ đó, BỆNH TẬT, THAM SÂN SI, PHIỀN NÃO, DÍNH MẮC...TỰ TIÊU DIỆT...TRÍ TUỆ PHÁT TRIỂN NGÀY CÀNG CAO...Vì thế ĂN ĐÚNG sẽ tạo nên phước báu lớn như núi Tu Di...Và 1 con người chân chính, giác ngộ, giải thoát sẽ xuất hiện...
17/7/2010 NVT


TRƯỚC HẾT HÃY PHÁT TRIỂN TRÍ PHÁN ĐOÁN TỐI CAO
RỒI BẠN MUỐN LÀM GÌ THÌ LÀM.
-TS Ohsawa khuyên chúng ta nên thực hành nghiêm túc số 7 liên tục từ 7 tới 10 năm thì ta sẽ thấy thế giới này chuyển đổi 100% .Chúng ta sẽ tri ân mọi thứ trên cõi đời , từ tâm sẽ bao trùm khắp vũ trụ, ta đã bước vào thế giới vô hạn, tuyệt đối, vĩnh cửu, tràn ngập kì hoa dị thảo, hạnh phúc vô biên...
Bác Trung kính...
Số 7 là không thể nghĩ bàn... Trừ tổ sư ra, chả có ai ăn số 7 theo đúng nghĩa số 7 [ chỉ gạo lứt muối mè và nước đun sôi để nguội,...]...và ăn trên 7 năm...
Đệ thấy bác rất tâm đắc với số 7, đệ cũng rất ngưỡng mộ...mà đệ hỏi cái nầy...Thật ra bác có ăn số 7 hay không ?? Nếu có ăn thì đã ăn được bao nhiêu năm ?
-Có ăn đúng thì mới thấy sự kì diệu , và do đó tôn sùng TS Ohsawa hơn tất cả mọi thứ trên đời
Trên đời nầy ...chỉ là Sanh Lão Bệnh Tử...Bác Trung ôi, cho dù bác ăn số 7 suốt đời...bác cũng không thể nào giải thoát sinh tử được đâu...
TRẢ LỜI BẠN HUYNHDOAN2000:
-Theo chúng tôi thì số 7 là cách ăn 100% gạo lứt với muối mè hay tương thiên nhiên.
-Tôi đã theo PPTD 26 năm.Đến 1 lúc nào đó tự động thích theo số 7. Bà xã thường trách :thức ăn làm ở nhà không chịu ăn mà lại ăn lấy ăn để mọi loại thức ăn trong đám cưới, đám giỗ, nhà bạn bè...Thời gian ăn số 7 tính bình quân 10 ngày/tháng.Từ 2000 tới 2004 cả nhà ăn ra quá giới hạn và lãnh hậu quả là cả 3 đứa con đều bị cận thị...Từ 6 năm nay tôi chuyển qua ăn chay TD và không tham gia tiệc tùng đám cưới, đám giỗ...Nếu buộc lòng phải đi thì mang theo thức ăn TD .Từ 1/6/2010, tôi tự nguyên ăn số 7 trong 7 năm liên tục (nhưng thỉnh thoảng ăn thêm bắp nếp- 1 loại cây lương thực âm hơn gạo lứt một chút). Hiện giờ ăn và uống còn hơi nhiều. Tôi nghĩ đến một lúc nào đó mình sẽ tự động ăn và uống 
ít lại do trí phán đoán nâng cao dần dần...
-Bà xã thì không bao giờ ăn số 7 trừ khi bệnh. Bà ấy có ưu điểm là ăn ít, uống ít nên trông rất trẻ (bà kém tôi 7 tuổi). Bà ấy cũng tự nguyện theo số 7 trong 7 năm kể từ 15/6/2010. Bây giờ, bà ấy cho là chỉ có cách ăn số 7 mới có được trí phán đoán số 7. Số 7 khác với số 6 một trời một vực...Còn ăn rau trái thì còn thèm ăn đủ thứ...Nhưng khi chuyển qua số 7 thì không bị dính mắc vào thức ăn nữa...
-Chúng tôi vô cùng tin tưởng lời vàng ngọc của TS Ohsawa: ĂN ĐÚNG THÌ MÁU TRONG SẠCH , TRÍ TUỆ PHÁT TRIỂN VÀ ĂN ĐÚNG LIÊN TỤC TỪ 7 TỚI 10 NĂM THÌ TA SẼ CÓ ĐƯỢC TRÍ PHÁN ĐOÁN SỐ 7.TS dạy rằng đây là con đường dài nhất cũng lại là con đường ngắn nhất….
17/7/2010 NVT

-MUỐN CHO CON ĐƯỢC KHỎE MẠNH VÀ THÔNG MINH CHỈ CÓ CÁCH ĐỘC NHẤT LÀ CHUYỂN HÓA DÒNG MÁU CỦA CON MÌNH TRỞ NÊN TRONG SẠCH BẰNG PPTD :
+Chào bác Trung...
Đồng ý với bác về điểm nầy...PPTD là phương pháp ăn uống thông minh...Phải lấy quyển sách Axit & Kiềm làm chỉ nam...
-Muốn chuyển đổi đau khổ thành hạnh phúc, ngu si thành thông minh, bệnh tật thành vô bệnh, chỉ có 1 con đường hiệu quả nhất là áp dụng nghiêm túc PPTD để chuyển hóa dòng máu ô nhiễm thành trong sạch, quân bình
+Thời mạt pháp ...môi trường ô nhiễm tùm lum...nên máu bị ô nhiễm. 
-Phật dạy phải nghi ngờ mọi thứ ngay cả lời Phật cũng chớ vội tin, niềm tin phải đặt cơ sở TRẬT TỰ VŨ TRỤ, VÔ SONG NGUYÊN LÍ cùng sự trầm tư, trải nghiệm bản thân...mới là niềm tin chân chính
+TRẬT TỰ VŨ TRỤ, VÔ SONG NGUYÊN LÝ ...chỉ có ở cõi đời nầy...Ở cõi khác thì không có...
-Bố thí hết tài sản, niệm thần chú suốt ngày đêm...có làm dòng máu con bạn trong sạch không???
+Các bác ôi, sau khi chết, người ta sẽ đem theo được cái gì ?? Đem theo máu ư ? Đem theo VSNL ư ? Không ! Bỏ lại ráo ! Giống như qua sông thì bỏ đò...
Tuy nhiên, câu niệm Phật, câu thần chú,...sẽ đi theo ta...Người chết rồi , linh hồn vẫn niệm Phật được...
-ĂN ĐÚNG THÌ MỚI CÓ CHÁNH NIỆM, CHÁNH KIẾN, ĂN SAI DỄ RƠI VÀO TÀ ĐẠO, TÀ KIẾN.
+Ăn đúng chỉ là trợ duyên...Chánh niệm, chánh kiến ,v.v... [ tức Bát chánh đạo] có được là do công phu tu tập...

TRẢ LỜI BẠN HUYNHDOAN2000:
-Quyển AXIT VÀ KIỀM của Aihara chỉ dùng tham khảo thôi chứ không phải là sách gối đầu giường của người TD. TRIẾT LÍ Y HỌC VIỄN ĐÔNG, PP TRƯỜNG SINH VÀ ĐẠO THIỀN, THỜI ĐẠI NGUYÊN TỬ VÀ NỀN TRIẾT LÍ CỰC ĐÔNG...LÀ CÁC QUYỂN SÁCH KHÔNG THỂ THIẾU.Đó là các báu vật TS Ohsawa để lại dùng cả đời không hết...
-TRẬT TỰ VŨ TRỤ chi phối cả thế giới tương đối và tuyệt đối. Cõi nào cũng có TRẬT TỰ của nó.
-Niệm Phật, tụng kinh,niệm thần chú, ăn đúng, thiền định, khí công....chỉ là các phương tiện để có được hạnh phúc. Chết rồi theo TS Ohsawa, sẽ vào thế giới không hình tướng, thế giới tinh thần.Không ai dám quả quyết linh hồn sẽ làm gì...Xin chớ vội tin những gì người khác tưởng tượng.
-TU ĂN sẽ giúp ta có được BÁT CHÁNH ĐẠO nhanh chóng nhất.
18/7/2010 NVT

TRẢ LỜI BẠN HUYNHDOAN:
-Hãy đọc kĩ quyển TRẬT TỰ VŨ TRỤ sẽ hiểu thế giới vật chất và thế giới tinh thần
-Mọi vật trong vũ trụ đều bị đẩy về 1 cái tâm nào đó. Ví dụ trái đất bị đẩy về phía mặt trời, mặt trăng bị đẩy về trái đất. Phi hành gia đi được trên mặt trăng nhờ lực đẩy về mặt trăng. Theo TS Ohsawa không có lực hút về tâm mà chỉ có lực đẩy về tâm do SỰ BÀNH TRƯỚNG VÔ HẠN XÔ ĐẨY MỌI VẬT VỀ TÂM CỦA NÓ
-Tình trạng bị giảm trọng lượng ở trên mặt trăng do lực đẩy về mặt trăng yếu hơn lực đẩy về trái đất
-PPTD chỉ là phương tiện chứ không phải là cứu cánh
25/7/2010 NVT

Nếu bạn có dịp ăn cơm với những bạn trẻ thiếu giáo dục của gia đình hay là do nghiệp của họ và của bạn mà bạn "bị" phải ăn chung mâm... với những người rất là đẳng cấp thấp: ví dụ về những người như thế:
- Ăn cơm không biết tới người chung quanh.
- Có món nào ngon cứ gắp lấy gắp để không cần biết gắp như thế là người khác sẽ 
hông được ăn miếng nào.
- Có món ăn nào ngon và ít thì vội gắp hết vào bát vì sợ người khác ăn mất.
- Ăn tham...
- Tục ăn: trông cách ăn rất là thô tục ăn lấy ăn để như là "quân chết đói"...
- Nhìn vào món ăn hau háu, quá chăm chú (với tâm tham, dán mắt vào đối tượng!)... trông bạn lúc đó giống như là một mũi tên tham cắm vào món ăn!!!!!!!
Tôi đã ăn cùng mâm với những người như thế... từ đó tôi nhớ tới câu các cụ dạy:chiếu trên chiếu dưới để chỉ ra "đẳng cấp" trong ăn và uống. Có lần tôi ăn cùng mâm với cả khoảng 10 người trong mâm đó có đủ thứ bậc người trong thiên hạ... tôi nhận ra ngay "kẻ ăn tham đáng ghét" ... và tôi nghĩ rằng khi tổ chức ăn đông người mà bất hạnh ngồi cạnh một kẻ tham ăn thì rất là khó chịu, chả khác gì ở cạnh một nhà hàng xóm xấu tính xấu nết. Tôi chợt nhận ra là phải để cho những người như thế ăn "vào chiếu dưới" chứ không các cụ gọi như là thế HỖN.
Và tôi nhận ra những người như thế thường bệnh tật, ngu si... (đó là tôi trước đây! nhưng cũng không "tới mức như thế").
Thực lòng mà nói những người như thế lần sau không bao giờ được ngồi cùng mâm với "các cụ", nếu không phải tổ chức "dạy ăn" cho bài bản...
Cái gì cũng phải học cả.
Ngày xưa tôi nhớ có một ông cùng tổ toán (tôi dạy môn toán và một trường học thì có giáo viên tổ toán, tổ lý...) ông ấy ngồi vào mâm ai cũng khó chịu vì cách bới đĩa thịt gà để tìm miếng vừa ý ông (mà ông này lại là tổ trưởng!); tôi nghe người ta kể lại như thế... và tôi đã gặp không biết bao nhiêu người vì ăn tham và vì vô minh trong ăn uống mà bị bệnh hành...
Trước khi ăn phải có tác ý chân chánh: phải nhận cho ra ta ăn những thức ăn này vào là để làm gì?
Cũng càng cần phải học.
Trong tất cả các cuộc cách mạng: cách mạng tế bào mà tiên sinh Ohsawa chỉ ra là cuộc cách mạng căn bản nhất.... từ đó con người có thể lần bước tới cõi tâm linh vô cùng tận mà ai cũng ước mơ nhưng không biết làm sao để thực hiện...
Cho nên tôi vô cùng biết ơn và cảm phục những người như bác Trung... đã chứng minh được điều mà khó có ai làm được...
Người ta có thể xây những tòa nhà chọc trời và bay lên vũ trụ... nhưng thực ra chả có ai ăn uống được như bác Trung: bác ấy rất hiền lành như một vị thánh (chỉ tội hơi bảo thủ cực đoan).
Tôi rất mong đọc được những dòng nhật ký hàng tuần hay hàng tháng của bác để noi gương.
Ngành Td có mấy vị "thánh" ăn ít và ăn số 7 cực đoan... nếu các vị này biết tu theo chánh Pháp thì sẽ có thể đạt đạo ngay trong kiếp sống này.
Vì đó chính là điều mà người ta không thích ăn với những người phàm ăn... và may sao có pháp coi tâm tôi đã nhận ra mình đã bực mình với những người ăn uống thô tục... do nghiệp của bạn mà bạn phải ăn thứ gì và ăn cùng mâm với ai?
Đôi khi tôi gặp một người như thế, và tôi góp ý (mắng ngay), hy vọng họ sẽ chuyển hóa ... và họ cũng có chuyển hóa thật, những bữa tiếp theo cùng ăn, họ bớt cái vẻ nhăm nhăm nhắm nhắm vào món ăn (nhìn hau háu)....
Nếu biết tu ăn:có đọc kinh trước bữa ăn... có bài kinh của Miến và Thái chỉ rõ điều đó... phải có tác ý đúng trước khi ăn... 
Hôm nay phải nhờ một chị bán muối ngoài đường... (đi qua) giúp cho một việc trong nhà tôi... thấy chị ấy làm việc khá vất vả tôi hỏi chị có uống nước không? - Có a! Thế là tôi phải nhờ một người khác mang nước ra cho chị ấy vì hôm nay là một ngày bận rộn của tôi... tôi thấy chị ấy uống ực cái hết cốc nước... thế mà tôi không hề thấy chị ấy "phàm ăn tục uống", không thấy khó chịu... chị ấy chắc khát quá và uống nhanh để làm tiếp... chúng ta phải phát triển trực giác về mọi hiện tượng xảy ra trong thân và tâm mình ngay trong giây phút hiện tại... để không bị phán đoán sai lầm và khi phán đoán sai về sự vật hiện tượng thì phải ghi nhận kịp thời để sám hối... để "giúp kinh nghiệm" lần sau không như thế nữa...
Tôi nhận ra những người si mê họ hay nói câu sau: tớ tưởng như thế, họ sống trong TƯỞNG rất là nhiều.
Trong một ngày bạn sẽ phát hiện ra bạn tưởng bao nhiêu lần?
(Ngọc Trâm)
TU ĂN LÀ PHÁP MÔN ĐƯA TỚI GIÁC NGỘ, GIẢI THOÁT.
-TU ĂN THEO PPTD là pháp môn mới xuất hiện từ thế kỉ 20 do TS Ohsawa sáng tạo ra. Pháp môn này giúp cho hành giả CHIẾN THẮNG BỆNH TẬT và PHÁT TRIỂN TRÍ TUỆ NGÀY CÀNG CAO.CÁCH ĂN SỐ 7 ĐƯỢC CHO LÀ CÓ HIỆU QUẢ NHẤT. CÁCH ĂN CÓ THỊT CÁ ĐƯỢC KHUYÊN NÊN LOẠI TRỪ.
-ĂN ĐÚNG KHÓ VÔ CÙNG.Cho đến bây giờ chúng tôi cũng không dám nói mình đã ăn đúng hoàn toàn. TS Ohsawa nói mỗi người đều có 1 con mãng xà háu ăn , nó sẽ nuốt chửng mọi thứ...Người TD rất nhạy bén.Ăn đúng sẽ được thưởng ngay:khỏe mạnh, vui vẻ , yêu đời, ngủ ít ,ham thích hoạt động, gương mặt rạng rở, tinh thần sáng suốt, minh mẩn, nhiều sáng tạo....Ăn sai sẽ bị trừng trị đích đáng:đau bệnh, buồn bã,chán đời, lười biếng, ngủ nhiều, gương mặt ủ rũ, tinh thần u ám, kém minh mẩn, không sáng tạo...
-Ăn ít, uống ít cũng rất khó. Bản thân tôi thì ăn số 7 rất dễ nhưng ăn ít, uống ít thì còn thua bà xã...
18/7/2010 NVT
Ôi em xin lỗi các bác ,em chưa tham gia nhiều trên diễn đàn nên chưa sử dụng thành thạo cách viết bài ,vào bài viết định viết thì lại bị thoát ra ngoài ,em vào lại đây . Thấy bài viết nói về cách sử dụng chú chuẩn đề để trợ giúp trong việc nuôi con em mới nhớ ra là chú chuẩn đề quả thực có tác dụng mạnh lắm các bác ạ 
Em xin chia xẻ kinh nghiệm trong việc tụng chú chuẩn đề thực tế từ bản thân . Có một thời gian không hiểu sao em bị rơi vào trạng thái lơ lửng ,đầu óc rối loạn ,toàn thân mệt mỏi ,không thể tập trung được vào công việc đang làm,có vẻ như em bị ma ám ,kinh khủng lắm các bác ạ. Em không biết làm sao, bèn xem các bài chú Mật tông thì có thấy nói chú chuẩn đề có thể giúp ai đọc tụng có thể xua tan ma tà ,giúp tinh thần khoẻ mạnh, minh mẫn . Cách tụng là kiết ấn tam muội : ngón út và áp út ngửa lên lồng vào nhau ,ngón giữ thẳng , ngón chỏ ápvào ngón giữa hơi cong ,ngón cái áp vào ngón chỏ ,tụng 108 biến ,nhớ làm chỗ không có ai nhìn thấy ,nếu có một cái gương hay một bức tượng phật để trước mặt thì tốt hơn ,mồm đọc tay bắt quyết giữ nguyên để trước ngực ,khi đọc nhớ tập trung tinh thần vào câu chú,đọc xong giữ nguyên tay bắt quyết xả từ đỉnh đầu xuống trán,rồi xuống hai vai,xuống ngực và xuống rốn ,đọc '' hồng ''mỗi lần xả ,khi xả quán tưởng như có dòng khí chạy từ đỉnh đầu xuống dưới chân .
Em làm theo và kỳ lạ ,em tỉnh táo lại ngay sau khi làm xong ,làm việc minh mẫn như vừa được uống một liều thuốc. Nhưng em xin chia xẻ với các bác là khi tụng mình phải có lòng tin,mình tụng với lòng tin thì sẽ có hiệu quả.
Còn một chiêm nghiệm nữa về việc dùng chú chữa bệnh từ bản thân ,em xin chia xẻ với các bác ( mặc dù có thầy nói với em là mình không được nói ra thì hết linh nghiệm ,nhưng em không đừng được vì biết đâu lại giúp được cho ai đấy)
Một lần cháu bé nhà em sau khi đi chơi tối về nửa đêm sốt cao ,nôn mửa nhiều lần,ngày hôm sau cháu đi ngoài và cháu bị mệt đến nỗi không mở nổi mắt ra,em đánh gió cho cháu,nấu nước cháo cho ăn ,nhưng cháu ăn rất ít mà chỉ ngủ li bì, em cho cháu uống thuốc cảm nhưng cháu nôn ra hết, dù không còn sốt cao nhưng cháu rất yếu mắt cứ nhắm tịt vào lả đi,đến chiều em định cho cháu đi viện ,em rất lo vì từ trước đến nay em rất sợ vào bệnh viện ,càng sợ nếu đưa con vào bệnh viện, các bác thứ nỗi , nhà em ở ngay cạnh bệnh viện nên em biết những gì xảy ra trong đó ,thế là em thắp hương cầu xin trời phật giúp ,đầu tiên em niệm Quán thế âm,đột nhiên em nhớ tới quyển kinh trường thọ trong đó có đoạn lực sĩ Kim cang nói thần chú hộ mệnh cho trẻ ,thế là em lấy ngay ra và tụng 5 biến với một tâm mong cầu tột cùng .Khi em đang tụng nốt biến cuối cùng thì đột nhiên cháu mở của phòng đi ra và đòi ăn , em mừng quá cho con ăn ,cháu ăn ngon lành hết bát cháo và đi lại chơi bình thường ,nói chuyện líu lovà hôm sau thì hoàn toàn khoẻ mạnh mà em cũng không cho cháu uống thuốc gì nữa . Em không biết đã có chuyện gì xảy ra ,từ trước đến nay em rất ít khi tụng kinh hay chú( em chỉ học kinh Phật và trì kinh thôi,còn không có điều kiện thời gian để tụng hàng ngày ,em cũng không có bát hương thờ Phật ,hay ảnh Phật ,nhà lại chật không có phòng thờ riêng).Em không phải là người tin mù quáng,mà luôn tự mình chiêm nghiệm những lời dạy của các Phật,thánh nhân,nhưng quả thật lần đó em rất ngạc nhiên ,sửng sốt,và đến nay em vẫn không hiểu .Sau lần đó ,mỗi khi các cháu ốm em đầu làm như vậy nhưng em thấy nếu em tập trung và dồn hết tâm trí vào việc tụng với một tấm lòng tri ân sâu sắc thì có hiệu quả,nhưng nếu không thì không có hiệu quả nhiều.
Em xin chép lại lời chú đó để mọi người tham khảo ,hy vọng là giúp ích được cho mọi người 
Đa địa dạ tha,chiên đạt lị,chiên đạt ra tỳ để.Chiên đạt ra ma hồng.Chiên đạt ra bạt đế.Chiên đạt ra phủ lê.Chiên đạt ra xà đi.Chiên đạt ra để khế .Chiên đạt phệ mễ,chiên đột lâu.Chiên đạt ra bà ra yết.Chiên đạt ra vật đạt khế.Chiên đạt ra bà địa di.Chiên đạt ra bà mễ.Chiên đạt ra khư chỉ.Chiên đạt ra lô ký.ta bà ha
Các bác tham khảo Kinh trường thọ diệt tội có bán ở chùa Quán sứ ,kinh này có liên quan đến trẻ em và thai phụ ,rất hữu ích ,tuy nhiên khi đọc kinh các bác hãy dùng tâm chân thật để hiểu nhé.
Kính các bác( bài của CAN BANG)

NIỆM THẦN CHÚ, TỤNG KINH, NIỆM PHẬT, THIỀN ĐỊNH,QUÁN TƯỞNG, KHÍ CÔNG, CHÂM CỨU, TRƯỜNG SINH HỌC NHÂN ĐIỆN, YOGA, THÁI CỰC QUYỀN...CÓ TRỊ LÀNH BỆNH KHÔNG???
-Trước hết chúng ta phải thấu hiểu vì sao ta bệnh? Nguồn gốc bệnh tật là gì?
TS Ohsawa khẳng định: Tất cả các bệnh đều do chúng ta vi phạm TRẬT TỰ VŨ TRỤ (Ăn uống quá ÂM hay quá DƯƠNG, lo lắng phiền não thái quá, thần kinh quá căng...), do đó DÒNG MÁU BỊ NHIỄM ĐỘC, MẤT QUÂN BÌNH. MÁU Ô NHIỄM GÂY RA MỌI LOẠI BỆNH VỀ THÂN XÁC VÀ TINH THẦN.
-CÁCH TRỊ BỆNH TẬN GỐC LÀ LÀM CHO DÒNG MÁU TRỞ NÊN TRONG SẠCH, QUÂN BÌNH.
-Tất cả các PP như : trì chú, tụng kinh, thiền định ,quán tưởng, Yoga, khí công...đều là trị ngọn, đối chứng trị liệu. Một số bệnh nhẹ được trị lành. Một số bệnh nặng được giảm bớt qua cơn nguy hiểm nhưng không hết do máu còn nhiễm độc.
-CHỈ CÓ PPTD CHUYỂN HÓA MÁU Ô NHIỄM THÀNH TRONG SẠCH MỘT CÁCH RỐT RÁO, TRỊ LÀNH BỆNH 100%( nhưng BN hấp hối thì PP này cũng bó tay)
19/7/2010 NVT

Ăn đúng theo Phật giáo nguyên thủy, giới dành cho chư tăng còn là KHÔNG ĂN BỮA CHIỀU, không ăn quá ngọ; không ăn những thực phẩm mà người ta không tự nguyện dâng cúng...
Còn nhiều nữa, sẽ gửi tin sau.... Đức Phật dạy về ăn không có ai trên trái đất sánh bằng...
Ăn đúng cũng chỉ là danh từ chữ nghĩa, chỉ là khái niệm: thế nào là ăn đúng còn là vấn đề mà nhiều người chưa thống nhất... nhưng Đức Phật chỉ rõ rồi mà...


ĂN ĐÚNG THEO PPTD KHÔNG PHẢI LÀ CÁCH ĂN CỦA
PHẬT GIÁO NGUYÊN THỦY
-Ăn theo PPTD là cách ăn do TS Ohsawa sáng tạo ra trong thế kỉ 20
-Ăn theo Phật Giáo nguyên thủy có ưu điểm là ăn ít nhưng ăn không theo nguyên lí ÂM DƯƠNG nên không thoát khỏi bệnh tật khổ đau và vì dòng máu không trong sạch ,quân bình nên trí tuệ không phát triển tốt như cách ăn theo PPTD
21/7/2010 NVT

TÂM NIỆM CỦA PHẬT TỬ:
* Phật Giáo là một nền giáo dục chứ không phải là một tôn giáo. Chúng ta không thờ phụng Ðức Phật, mà chúng ta tôn kính ngài như một vị thầy. Giáo lý của ngài giúp chúng ta thoát khổ, đạt đến chân hạnh phúc.
* Chúng ta nên cư xử với mọi người một cách tôn kính và chân thành, có trách nhiệm với những hành vi của mình, và thận trọng với tài sản của người khác. Nên cẩn thận trong lời nói và việc làm để tránh gây tai hại cho người khác.
* Nên tỏ lòng biết ơn với những người đã gia ơn cho mình, như cha mẹ, thầy tổ, và cả xã hội nữa. Mọi người trong xã hội đều tương thuộc và tương liên với nhau; để trả ơn cho mọi người, chúng ta có thể làm những việc tốt.
* Có bao nhiêu người biết ơn cha mẹ của mình? Người ta thường không biết tới công ơn của cha mẹ cho tới khi chính mình trở thành cha mẹ, hay cho tới khi cha mẹ của mình qua đời. Chúng ta có thể thực hành đạo hiếu để tỏ lòng biết ơn cha mẹ bằng cách làm tròn bổn phận, biết nghĩ tới cha mẹ, và làm theo ý của cha mẹ.
* Thà làm người nghèo mà an lạc còn hơn làm người giàu mà phiền não với nhiều tham vọng.
* Phật giáo là một nền giáo huấn, dạy chúng ta biết cách sống một đời sống hạnh phúc và mãn nguyện.
* Tình yêu đích thực thì không phân biệt, không chấp thủ, và không điều kiện. Chúng ta có thể chia xẻ tình yêu này với toàn thể chúng sinh. Tình yêu như vậy được gọi là từ bi.
* Nếu muốn mang lại hòa bình cho thế giới, chúng ta cần phải bắt đầu bằng cách sửa đổi những sai lầm của mình. Hòa bình thế giới phát xuất từ an lạc nội tâm.
* Chúng ta học và thực hành giáo lý của Ðức Phật là để hiểu biết trọn vẹn về cuộc đời và vũ trụ.
* Nên có ý thức và sự tử tế trong lời nói. Nói xấu người khác chỉ là phô bày tính kiêu ngạo và thiếu tự tin của mình.
* Cuộc đời này ngắn ngủi và mong manh, vậy tại sao chúng ta lại không trưởng dưỡng tâm từ bi thay vì làm những việc có hại cho chúng sinh cũng như cho bản thân ta ?
* Xây dựng nếp sống đức hạnh là giữ lòng tử tế, nói lời tử tế, và làm điều tử tế vì lợi ích của người khác.
* Người khôn ngoan thì không nghĩ tới chuyện mình được lợi hay không được lợi, được như vậy người đó luôn luôn sống trong an lạc nội tâm.
* Chúng ta thực hành hạnh bố thí là để giải trừ tham, sân, si, và kiêu ngạo.
* Khi giúp đỡ người khác, chúng ta nên nghĩ tới việc làm lợi ích cho xã hội hay toàn thế giới chứ không chỉ giúp đỡ những người nào mình thích. Mở rộng sự quan tâm của mình thêm ý nghĩa, tự do, và hạnh phúc.
* Những lời dạy của Ðức Phật là giáo lý của trí huệ. Sống theo Phật pháp là làm cho cuộc đời của mình trở nên minh triết và an lạc.
* Trong bất cứ hoàn cảnh nào chúng ta cũng phải tự xét mình trước hết. Khổng Tử nói: “ kỷ sở bất dục, vật thi ư nhơn”, có nghĩa là: 'Những điều gì mình không muốn, đừng bao giờ làm cho người khác"( Do not give others what you yourself do not desire). Câu này muốn nói rằng chúng ta phải có lòng nhân từ và thành thực. Nếu muốn người khác cười với mình thì mình phải cười với họ trước. Trong xử sự chúng ta không nên tìm lợi lộc cho riêng mình, mà nên làm việc vì lợi ích chung. 
* Một hành giả chân chính thì không bao giờ tìm lỗi người khác. Khi nghĩ tới tội lỗi của người khác thì đó chính là sự phiền não của mình. Người nào cũng có những mặt tốt và những mặt xấu, nhưng chúng ta nên tập nhìn vào những điều tốt của người khác và cố gắng tôn trọng mọi người.
(trích trong cuốn "Pháp ngữ của Hoà Thượng Tịnh Không")

_ Cám ơn hanoixuan. 
Một bài pháp tuyệt vời. Rất mong hanoixuan thu thâp thêm nhiều tài liệu chia sẻ thêm nhiều hơn nữa.(của HOME)
-Bài nầy hay quá! Nếu mọi người trong chúng ta đều như vậy hết, thì xã hội được thanh bình an lạc, thịnh vượng, vì không còn phải lo sợ nạn trộm cắp cướp giựt, giết người, "xã hội đen".v.v... 
Ôi Phật giáo, xin được luôn luôn sống trong Chánh Pháp! 
Cám ơn Hanoixuan( của MINH VINH)
-Hôm nay DH mới biết bài này. bài viết hay quá. Cám ơn HNX đã sưu tầm và chia sẽ cho mọi người cùng biết.( của DH)

LÍ THUYẾT MÀ KHÔNG THỰC HÀNH LÀ VÔ ÍCH (TS OHSAWA)
-Giáo huấn của Đức Phật , Đức Chúa rất hay, nhưng làm sao thực hiện được những lời vàng ngọc đó???
-Các ngài dạy không được tham sân si,kiêu ngạo...Phải tự xét mình,phải có lòng biết ơn,có hiếu với cha mẹ, phải vị tha, phải yêu thương, phải trung thực...Tuy nhiên, vì vô minh,vì cám dỗ của tiền bạc, lợi nhuận, danh vọng...nhất là sự đòi hỏi mãnh liệt của ăn uống...Chúng ta bị chìm đắm trong tham sân si, ngã mạn...Chúng ta thường vô ơn, bất hiếu,nói láo, sân hận, ganh tị....
-Theo TS Ohsawa , muốn thực hành giáo huấn của Phật , của Chúa,thì phải cải tạo dòng máu bị ô nhiễm của mình bằng PP hiệu quả nhất là áp dụng PPTD nghiêm túc trong đời sống hàng ngày
-Ăn đúng thì mới phát triển trí tuệ, có lòng từ tâm, tham sân si, ngã mạn tự biến mất...Một người TD nghiêm túc sẽ đạt tới giác ngộ, giải thoát ngay trong kiếp này.
21/7/2010 NVT



TRẢ LỜI CÁC BẠN UPANI, DUONGSINH2008, MARHABA:
-TS Ohsawa nói chúng ta thường ăn quá nhiều, gấp 3 ,4 nhu cầu thực sự nên bị già trước tuổi, ăn ít theo PPTD sẽ được cải lão hoàn đồng
-Còn ăn rau, trái còn bị thức ăn lôi cuốn...Ăn số 7 sẽ không bị dính mắc vào các món ăn nữa...Sau 1 tháng 21 ngày theo số 7, tôi xin báo cáo :khả năng làm chủ tăng lên, tự động ăn ít, uống ít lại. chiều tối không ăn, ăn cơm lứt với muối mè thấy ngon hơn, rau trái không cần thiết nữa...
-Ăn số 7 càng lâu dài, thì cơ thể rất nhạy bén. Nó sẽ phản ứng tức thì khi ta ăn phải món ăn quá ÂM hay quá DƯƠNG. Ăn rộng sẽ làm triệt tiêu tính nhạy bén này
-TS Ohsawa nói CHỮA BỆNH CHỈ LÀ MỤC TIÊU TẦM THƯỜNG, MỤC TIÊU TỐI HẬU CỦA NGƯỜI TD LÀ HẠNH PHÚC VĨNH VIỄN, TRÍ PHÁN ĐOÁN SỐ 7, GIẢI THOÁT KHỔ ĐAU....
-Ăn số 7 mà phân còn nát, chua miệng có thể do ăn nhiều, không nhai kĩ...
-Gạo lứt , rau trái ....có thuốc trừ sâu, phân hóa học, nước uống ở TP có thuốc Clor sát trùng, chúng ta có thể làm giảm bớt độc tính bằng cách:
+Vo gạo bằng nước muối
+Ngâm rau trái trong nước muối đậm đặc từ 1/2 tới 1 giờ
+Dùng thiết bị lọc nước 
+Mua gạo lứt sạch, rau sạch
Gạo lứt 6 tháng thì ít dùng phân thuốc vẫn có khả năng trị bệnh
-Thực phẩm chức năng có sử dụng hóa chất trong quá trình chế biến và nhà chế tạo chỉ nói nó tốt cho cơ thể mà không biết nó âm hay dương do đó khi sử dụng có người bớt bệnh nhưng có người bệnh lại nặng thêm, có khi nó làm giảm bớt bệnh này nhưng lại gây ra bệnh khác, có người uống TPCN thấy khỏe hơn nhưng gốc bệnh vẫn còn nên phải dùng thuốc suốt đời...Chúng ta có thể dùng các món an toàn, rẻ tiền hơn như: mơ muối, chanh muối lâu năm, tamari, miso ,Dentie , cốm gạo rang, KoKKo sữa thảo mộc, cà phê TD, trà bancha, trà gạo lứt....
21/7/2010 NVT

Cám ơn phần trả lời của Chú Trung!
Nhưng cháu nghĩ nếu vo gạo bằng nước muối và ngâm rau trong nước muối thì cũng không thể nào làm hết hóa chất trong gạo và rau củ, vì thuốc đã ngấm vào bên trong rồi, hơn nữa phân bón cũng đã nuôi cây lớn lên rồi nên các tế bào của nó phát triển tốt cũng nhở phân bón hóa học. Đất ngày nay đúng là bạt màu mà nếu nông dân không bón phân hóa học thì cây cối không phát triển gây thất thu nên họ bắt buộc phải sử dụng.Các loại mè cũng vậy/ Đậu nành thì nhập khẩu từ Trung Quốc rất nhiều, các loại tương và nước tương ai dám đãm bảo là làm từ đậu nành sạch hay đậu nành TQ? Gạo lứt sạch và rau sạch thì biết mua chổ nào? Có đáng tin không? Chú có biết chổ nào có bán rau sạch và gạo sạch có thể tin tưởng được không?
Về TPCN và các loại thuốc nói chung cháu nghĩ người đời khi bị bệnh, nếu có 1 phương thuốc nào có thể trị bệnh của họ thì họ sẽ dùng thứ đó thay vì ăn GLMM vì hầu như ai cũng muốn được ăn ngon và tận hưởng các món ngon . Chú nói rằng ăn đúng số 7 sẽ không bị vướng vào thức ăn và không bị thức ăn lôi kéo? Nhưng theo logic thì cháu nghĩ ngược lại vì nếu mình chỉ ăn 1 món hoài thì sẽ ngán và sẽ thèm ăn nhiều món khác nữa. Nếu xét theo quan niệm thực tế của một người phàm thì ăn uống là một nhu cầu cơ bản vì kiếp người có là bao! Sống không phải để ăn nhưng không phải không biết tận hưởng cuộc sống. Nói như TS ăn số 7 càng lâu càng tốt thì cháu thấy cuộc sống như vậy quả là quá kham khổ, cháu bảo đãm trắc nghiệm 100 người thì chắc là hơn 99% đều cho rằng sống như vậy là kham khổ và không nên. Nếu chọn ăn số 7 suốt đời hoặc ăn rộng mà uống thuốc suốt đời thì cháu nghĩ có lẽ người ta sẽ chọn cách 2 trừ khi không còn cách nào khác.

PPTD CHỈ DÀNH CHO NHỮNG NGƯỜI MUỐN THAY ĐỔI SỐ PHẬN,MUỐN TÌM CẦU CHÂN LÍ...
-Gạo lứt sạch có bán tại:
+16 đường Xóm Vôi P14 Q5 TPHCM (Thầy Tuệ Hải giới thiệu)
+31 đường số 10 KDC Trung Sơn xã Bình Hưng huyện Bình Chánh TPHCM 0913877229 (cô Thanh Hương)- 08 54317454-08 74317511
-Ăn đúng theo PPTD vô cùng khó, nhưng muốn chiến thắng bệnh tật, tiêu trừ tham sân si ,có chánh kiến, chánh niệm, có lòng từ bi...chúng ta chỉ có 1 con đường hiệu quả nhất là phải ăn đúng ÂM DƯƠNG
-Ăn TD đòi hỏi sự kiên trì, khổ luyên, công phu...thất bại vô số lần là chuyện thường...Vì có quá nhiều cạm bẫy, cám dỗ và trí phán đoán của chúng ta còn thấp kém...
-PPTD chỉ dành cho những người muốn tìm cầu chân lí, muốn thay đổi số phận.Chúa Jesus đã nói những kẻ giàu có (nhiều của cải, nhiều tri thức, nhiều quyền lực...) rất khó vào nước trời.
22/7/2010 NVT

Bác Văn Trung: cháu nghĩ chỉ ăn theo phương pháp số 7 , thì sẽ sinh về cõi Trời thôi Bác ạ, thực sự để giải thoát khó lắm Bác ạ.
Đó là kiến giải của cháu, cháu không cho kiến giải của cháu là đúng. Vì cháu nghĩ cháu cũng giống như ông thầy bói xem voi. Vì cháu có biết thế nào là giải thoát , thế nào là giác ngộ đâu mà lại cho như vậy. Đó chỉ là cảm nhận của cháu mà. Ăn theo phương pháp số 7 thật sự cũng tốt nhưng cháu còn cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó.
Đức Phật trước khi thành đạo dưới cội bồ đề cũng mất vài năm tu sai.
@Bác Văn Trung : Không biết Bác đã đọc câu chuyện về Ngài A Na Luật chưa, liệu Ngài A Na Luật ăn theo phương pháp số 7 có giúp Ngài từ một người không nhìn thấy ánh sáng lại trở thành thiên nhãn đệ nhất không Bác?

CÁCH ĂN PT7 PHÁT TRIỂN TRÍ TUỆ TỐI ƯU MÀ KHÔNG PP NÀO VƯỢT QUA NỔI:
-Sinh Lí Học, Sinh Vật Học là nền tảng của Tâm Lí Học, Siêu Hình Học . Hạt giống trí tuệ chỉ phát triển mạnh mẽ trên dòng máu trong sạch , quân bình. Chúng ta chưa phải là người giác ngộ...Nhưng TS Ohsawa khẳng định ĂN ĐÚNG LÀM MÁU TRONG SẠCH, TU LUYỆN ĂN ĐỦ LÂU THÌ SẼ ĐẠT TỚI TRÍ PHÁN ĐOÁN SỐ 7 (GIÁC NGỘ, GIẢI THOÁT).Hãy đọc phần TƯ TƯỞNG OHSAWA trong quyển PHỤC HỒI SỨC KHỎE THEO PP OHSAWA để hiểu rõ MỤC TIÊU TỐI HẬU CỦA NGƯỜI TD LÀ GIẢI THOÁT, GIÁC NGỘ TRONG KIẾP NÀY
-TS Ohsawa cũng khẳng định KHÔNG CÓ PP NÀO CẢI THIỆN DÒNG MÁU HIỆU QUẢ BẰNG PPTD. Ngài nói nếu bạn tìm thấy PP nào hay hơn, ngài sẽ từ bỏ tất cả và theo PP đó
23/7/2010 NVT

Con cá dung thông

Em là ngư dân
Trên biển sâu kéo lưới
Nước da em thơm mùi biển mặn
Những bắp thịt em cuộn tròn dưới nắng.

Tôi là con cá thu
Vảy vi lấp lánh
Giãy giụa tuyệt vọng
Cùng với hàng ngàn con cá khác
Trong lòng lưới em căng

Tôi nằm hấp hối
Trên mạn thuyền
Em phải giết tôi
Vì mạng sống của em.

Em cũng là người thiếu phụ
Ở ngoài chợ xách giỏ đứng nhìn
Tôi đã chết rồi
Nhưng mắt tôi chưa nhắm
Thịt tôi còn tươi lắm
Mang tôi vẫn còn đỏ hồng

Em mang tôi về
Chặt tôi ra thành nhiều mảnh
Bỏ vô nồi,
Buổi cơm chiều ấm áp mùa đông.

Có tôi, em và các con em có mâm cơm nóng
Dưới mái tranh mọi người ấm bụng
Còn ai nhận được ra tôi nữa
Khi sắc - không ẩn hiện quay vòng.

Một trăm ngàn kiếp làm thân con cá biển cá sông
Tôi đã vào ra bơi lội thong dong
Nhà cửa không gian có khi đẹp hơn là bích ngọc
Thế giới tôi có đầy đủ màu xanh, màu đỏ, màu hồng
Và tôi đã học thuộc lòng
Bài học bỉ thử bất nhị
Bài học dung thông
Để mỗi khi sa vào lưới
Được chết thong dong
Không hận thù, không tuyệt vọng
Bởi vì tôi biết
Sự sống làm bằng sự chết
Cái có làm bằng cái không
Mọi loài tương tức
Tôi và em dung thông.
(Thích Nhất Hạnh)

ĂN CÁ DUNG THÔNG??? ĂN CÁ ĐƯỢC PHƯỚC??? ĂN THỊT , CÁ CÓ NÊN CHĂNG???
-Bài này nói lên tấm lòng của tác giả :HI SINH BẢN THÂN ĐỂ PHỤC VỤ NHÂN LOẠI,LẤY ÂN BÁO OÁN, SỐNG AN VUI KHÔNG SỢ HẢI, KHÔNG HẬN THÙ...
-Tuy nhiên, bài thơ rất hay này lại vô tình đồng ý với những người ăn mặn và đi ngược giới luật cấm 
sát sinh của Phật Tử
-Ăn cá thịt vô tình khuyến khích sát sinh, hại vật. Thật tội lỗi!
-Động vật do bà mẹ thảo mộc sinh ra. Do đó con người không nên nhẫn tâm ăn thịt thú vật có cùng dòng máu đỏ như mình vì khoái khẩu.Chúng ta sẽ có nhiều hạnh phúc hơn nếu từ bỏ thịt cá.
-Cách ăn cao của người TD không cho phép ăn thịt cá.
23/7/2010 NVT

*Bác đùa sao bác mà bác nói bài thơ này lại vô tình đồng ý với người ăn mặn??? Rõ ràng từng lời con cá Sư Ông muốn khuyên chúng ta không nên đánh bắt cá, không nên sát sinh, không nên ăn mặn. Vì chúng cũng từng là thân bằng quyến thuộc của chúng ta, chúng cũng như chúng ta, chúng ta là một chứ không phải hai. Chúng ta hàm chứa lẫn nhau. Chúng ta dung thông. 
You and I contain together
We contain together.(UPANI)
-Bạn UPANI cho là từng lời con cá Sư Ông muốn khuyên chúng ta không nên đánh bắt cá, không nên sát sinh, không nên ăn mặn. Vì chúng cũng từng là thân bằng quyến thuộc của chúng ta, chúng cũng như chúng ta, chúng ta là một chứ không phải hai. Chúng ta hàm chứa lẫn nhau. Chúng ta dung thông. 
You and I contain together
We contain together.
Tuy nhiên theo chúng tôi, những câu thơ sau đây lại là phát biểu của những người ăn mặn:buộc lòng phải ăn cá thịt để tồn tại
Em phải giết tôi
Vì mạng sống của em.
Buổi cơm chiều ấm áp mùa đông.
Có tôi, em và các con em có mâm cơm nóng
Dưới mái tranh mọi người ấm bụng
Sự sống làm bằng sự chết
Cái có làm bằng cái không
Quan niệm sai lầm của Tây Phương phải có protein động vật trong các bữa ăn...
-Trong 10 cách ăn của TS Ohsawa , các cách ăn thấp cho ăn thịt cá...Nhưng các cách ăn cao thì cấm ăn cá thịt ...Vì ăn mặn có hại cho sự phát triển tâm linh
25/7/2010 NVT

Không có nhận xét nào: