Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2013

PHƯƠNG PHÁP OHSAWA CỨU MẠNG TẬP 6 D

Thư của thầy Hạnh Thức:
Hôm kia thầy vô, thấy ô VTrung định ăn số 7 trong 7 năm hả? Ghê thật! Chịu gì nỗi!!! Cơ thể mình cần nhiều chất lắm mà, TS Ohsawa cũng thường nói vậy, và có khuyên, con người khỏe mạnh, ăn cái gì cũng được.
Chúc vui (Thầy Hạnh Thức)
Nếu cái định nghĩa con người khỏe mạnh ăn cái gì cũng được thì cách số 7 chỉ nên dùng cho người bệnh hay là những người có nhu cầu nào đó trong một thời hạn nào đó và vào mục đích nào đó thì hợp lý hơn...
Nhưng nếu bạn cho con bò của bạn ăn số 7 thì nó có phát triển tuệ giác đặc biệt?

Khi người ta chưa thấu tình đạt lý (chưa có con đường dẫn tới Bát chánh đạo = đó là con đường dẫn tới giác ngộ giải thoát thực sự do Đức Phật chỉ dạy)... người ta sẽ lý sự suốt cả một đời và phải vin vào những gì người khác nói để lý sự tiếp tục cho nó thỏa mãn cái tâm ngã mạn và tham sân si... của họ mà thôi; Ohso nói: con người là một quyển sách để mở với những người khác, không ai giấu được mình trong khi thể hiện... hay không thể hiện... vì thực chất chả có ai cả. Đức Phật ra đời để chỉ ra được chân lý đó... nhưng một số người lại còn muốn giỏi hơn Đức Phật thì chúng ta không có "thuốc" cho người "số 7" đâu bạn ạ. Nó cũng giống như chó sủa gâu gâu mèo kêu meo meo vậy, các bậc giác ngộ đã nhận ra điều đó và chỉ cho chúng ta thấy đó cũng chỉ là những hiện tượng tự nhiên, không có gì lạ.
Tôi quí phục các bậc xuất gia ở Pa Auk ăn cơm lứt với muối vừng ngày có 1 tới 2 bữa (không ăn bữa chiều) và hành thiền liên tục ngày đêm: tâm của các ngài rất là mịn và sự hiện diện của họ đã thực sự lan tỏa và chuyển hóa cả cộng đồng những người hữu duyên.
Tôi nhận thấy các bậc thiền sư nổi tiếng, họ nói cái gì cũng đúng theo ý Phật mà lại không lặp lại như một con vẹt.
Ngành Thực dưỡng rất là hay: có cả những người số 7 và cả những người ăn mở rộng... tất cả đều đang trong vòng quay vô tận và theo nhân duyên của họ, họ sẽ ảnh hưởng tới những người có đồng căn tánh; thầy tôi cũng vậy: ngài chỉ có thể ảnh hưởng tới những người có duyên với ngài: Đức Phật cũng thế, ngài chỉ độ cho người có duyên với ngài...
Không muốn trộn lẫn gạo lứt với đạo Phật, một nhóm Phật tử nguyên thủy ở HN đã tách ra một trang thiền chỉ có thiền không có bóng dáng của "ăn gì? và ăn như thế nào?"... ăn gì không quan trọng bằng ăn như thế nào?
Thái độ ăn thuộc về tinh thần, và thức ăn chỉ tác động mạnh vào thể xác...
Tuy nhiên tôi biết sư Thư ở liền 5 năm bên Miến mà còn trụ lại được về sức khỏe cho tới ngày nay một cách "ngon lành" là nhờ sự khôn ngoan trong ăn uống ... sư biết cái gì nên ăn và cái gì nên tránh... chúng ta càng học rộng biết nhiều về Thực dưỡng càng thấy nó bổ ích và giá trị ... nếu chúng ta lại còn biết tới Đạo Phật chân chánh thì điều này lại còn tuyệt vời trên cả tuyệt vời hơn nữa...
Mỗi người đều có cái tâm đắc thuộc về sở trường và sở đoản... chúng ta có điều tâm đắc về miếng ăn và thức uống; nhưng cách ăn và cách uống cũng còn quan trọng hơn...
Nhiều ngày chúng tôi ăn uống khá đơn giản tới mức nhà có khách tôi không biết nên làm món ăn gì đãi khách? 
________Ngọc Trâm_________

TRẢ LỜI CỦA NVT:
-Thầy Hạnh Thức tin ăn số 7 là thiếu chất…Thật đáng tiếc !!!
-Người khỏe thì ăn gì cũng được.Câu nói nầy đúng. Nhưng TS Ohsawa cũng khuyên: Trước hết hãy thực hành nghiêm túc PPTD( cách ăn số 7) từ 7 tới 10 năm để có được trí phán đoán tối cao rồi sau đó, bạn muốn làm gì tùy ý bạn.
-Con bò, trâu,mèo, chó,gà ,vịt…ăn số 7(cơm lứt,lúa) sẽ thông minh và khỏe mạnh hơn xưa.

-Một số người muốn giỏi hơn Đức Phật…Chúng tôi không bao giờ dám kiêu ngạo như thế. Thật tội lỗi!
-Tuy nhiên,theo chúng tôi,mạt sát những người ăn số 7 cũng là tội lỗi và sẽ bị quả báo.Vì ăn số 7 đòi hỏi ý chí cao,không phải ai cũng làm được.
3/7/2010 NVT
TRƯỜNG HỢP BỆNH QUÁ NẶNG,TRƯỚC SAU GÌ CŨNG CHẾT,CÓ NÊN CHO BN ĂN UỐNG TÙY THÍCH KHÔNG???
Cháu cám ơn cô. Cháu vẫn cho mẹ cháu uống tảo 6v.ngày và uốg canh dưỡg sinh, ngâm mông nước củ cải hơn 1 thág. Mùa này k có cải lá để ngâm mông, có thể thay bằng gì thưa cô. Giờ cháu có thể cho mẹ cháu ăn thêm chút cá thịt hoặc sữa đc k ? Canh rau cô chỉ cháu là rau gì cháu thấy lạ quá. Cháu ở Kiên Giang nên k biết loại rau này. Giờ mẹ cháu k nhai nổi, chỉ uống bột gạo lứt và canh dưỡng sinh. Miệng khô và luôn khát nước dù vừa uống. Phần gan cứng và k đi cầu đc nếu k uống thuốc sổ. Ăn số 7 là do cháu tự đọc sách của ôg Ngô Thành Nhân. Mong cô chỉ dẫn cháu thêm. Cháu chỉ mới biết đến thực dưỡng 2 tháng thôi nhưng cháu bị áp lực nhiều lắm vì mọi người bảo mẹ cháu ra như vậy là do cháu cho mẹ ăn glmm. Giờ họ bảo trước sau gì cũg chết mẹ thích ăn gì cứ cho ăn. Rất mog cô gjúp cháu có lại niềm tin vào thực dưỡg. Cháu cám ơn cô. 
Những cái thư như thế này mà bác Trung đảm nhiệm trả lời dùm tôi thì tốt biết mấy, lúc này là lúc trang web cần tới kiến thức của mấy vị số 7 đây.
(Ngọc Trâm)

TRẢ LỜI CỦA NVT:
-Trước đó cô con gái của BN có gọi điện cho tôi. Sau 2 tháng theo TD, BN ăn không nổi, tôi khuyên không ăn được thì nên uống trà gạo lứt.BN có ý muốn ăn rộng và dùng thuốc...
Chúng tôi đã gặp 1 số trường hợp tương tự...Đang ăn số 7, bệnh giảm nhưng BN không theo nổi số 7 nữa. Trong cách chữa TD, BN là BS cho chính mình và chính BN tự chọn cách ăn tùy thuộc ý chí của mình.Cách ăn càng cao thì bệnh càng mau lành. Chúng ta không thể ép BN.Những người không theo nổi số 7, họ chọn cách ăn thấp hơn và có dùng thuốc , trợ phương thích hợp. Nhưng khi sử dụng thuốc, người hướng dẫn phải có bằng Lương Y và giấy phép hành nghề...Hơn nữa khi dùng thuốc phải theo dõi sát BN và phải thay đổi liều lượng và loại thuốc nếu cần.Chứ không phải dùng liên tục 1 toa thuốc trong nhiều tháng...
-Trường hợp bệnh quá nặng,trước sau gì cũng chết,có người khuyên nên cho BN ăn uống tùy thích...Nếu cho BN ăn uống tùy thích thì BN sẽ chết đau đớn, quằn quại...chớ không êm ái ,nhẹ nhàng...
3/7/2010 NVT

BÀI 269:NGUỒN GỐC PHIỀN NÃO LÀ GÌ???
I)Nguồn gốc của phiền não:
Đạo Phật dạy rằng : “Vạn pháp duy tâm tạo”.Thế thì phiền não phát sinh từ tâm.Đây là vọng tâm , vọng tưởng làm chúng ta điên đảo, khốn khổ.Nguyên nhân của vọng tâm là do ÁC NGHIỆP chúng ta đã làm trong quá khứ.Ác nghiệp này lại do 1 vọng tâm khác tạo ra
Tuy nhiên TS Ohsawa nói khác.Theo TS ,nguồn gốc phiền não ( tham sân si) là do dòng máu bị nhiễm độc,mất quân bình tạo ra.Vì THÂN VÀ TÂM HỢP NHẤT, sinh vật học, sinh lí học tác động mạnh mẽ tới tâm lí học, siêu hình học và ngược lại.Sự mất quân bình của thân xác gây ra sự mất quân bình của tinh thần và ngược lại.
II)Cách tiêu trừ phiền não:
Vì nhận thức sai phiền não chỉ do tâm tạo ra, nên các tôn giáo tập trung luyện tâm để tiêu trừ phiền não.Ngồi thiền, quán tưởng, tụng kinh, niệm Phật, trì chú…là các PP chủ yếu để tiêu trừ phiền não.Hiệu quả các PP nầy hạn chế vì quá chú trọng về tâm mà quên rằng THÂN VÀ TÂM LÀ MỘT.
Theo lí thuyết ÂM DƯƠNG,thực phẩm có 2 loại ÂM và DƯƠNG.ÂM có tính bành trướng,làm lạnh người,làm xổ… và DƯƠNG có tính co rút,làm nóng người, làm bón…Ăn uống đúng quân bình âm dương thì dòng máu sẽ trở nên trong sạch,quân bình…Phiền não sẽ biến mất một cách tự nhiên và kì diệu.Còn ăn sai thì máu sẽ trở nên quá âm hay quá dương. Phiền não sẽ phát sinh cuồng cuộng, liên tục. Chúng ta sẽ vô cùng khốn khổ.
Ăn đúng thì tâm Phật phát sinh, phiền não tránh xa.
Ăn sai thì tâm Ma xuất hiện, phiền não đeo bám.
Do đó những người TD nghiêm túc không cần phải ngồi thiền,quán tưởng, tụng kinh, niệm Phật, trì chú…Vì phiền não tránh xa họ một cách tự nhiên. Họ không cần dùng PP nào khác để tiêu trừ phiền não.
Các tôn giáo dạy TU TÂM là chủ yếu.
TS Ohsawa dạy TU ĂN (ĂN ĐÚNG QUÂN BÌNH ÂM DƯƠNG)
Vì TU ĂN là pháp môn khó nhất trên cõi đời này, nó đòi hỏi ý chí cao, không phải ai cũng làm nổi.Do đó chúng ta hãy lựa chọn pháp môn thích hợp với mình nhất để có được hạnh phúc vĩnh viễn…
4/7/2010 NVT

GÓP Ý CỦA NVT:(Bài BẼ GÃY XIỀNG GÔNG mục MIẾN ĐIỆN –ĐẤT NƯỚC QUỐC GIÁO)
-Bài giảng này lí thuyết rất hay.Mấu chốt của vấn đề là THỌ MÀ KHÔNG THAM ÁI, KHÔNG DÍNH MẮC.
-Giảng sư khuyên luôn luôn giữ CHÁNH NIỆM.
-Theo TS Ohsawa ,muốn có CHÁNH NIỆM, KHÔNG DÍNH MẮC, KHÔNG THAM ÁI ...thì phải THƯỜNG XUYÊN ĂN ĐÚNG QUÂN BÌNH ÂM DƯƠNG.
7/7/2010 NVT
GÓP Ý CỦA NVT:
-Theo Phật Giáo: VẠN PHÁP DUY TÂM TẠO. nÊN TRÍ TUỆ do TÂM sinh ra.Nhưng theo TS Ohsawa thì ĂN ĐÚNG phát sinh trí tuệ.ĂN ĐÚNG thì sẽ có CHÁNH NIỆM,CHÁNH KIẾN, CHÁNH TƯ DUY,...Ăn sai sẽ lãnh hậu quả ngược lại: TÀ NIỆM, TÀ KIẾN,...Sinh vật học và sinh lí học tác động mạnh mẽ tâm lí học.Do đó TS đưa ra pháp môn TU ĂN để tiến tới giác ngộ, giải thoát
-Thực hành THIỀN ĐỊNH và QUÁN TƯỞNG ĐỂ CÓ TRÍ TUỆ theo TS rất khó.
-Thầy Tuệ Hải khẳng định 1 tháng số 7 ,trí tuệ phát triển bằng 1 năm ngồi thiền.
7/7/2010 NVT

CHỚ VỘI CHO NHỮNG GÌ MÌNH KHÔNG HIỂU LÀ TÀ NIỆM
Cùng ếch giếng không thể nói về biển được
Cùng côn trùng mùa hạ không thể nói về băng tuyết được
Nay ông chưa ra khỏi lòng sông để nhìn thấy chỗ rộng lớn mênh mông của biển mà biết tự thẹn thì không thể nói đạo cho ông được. (Ông cứ nhai gạo lứt rồi lên diễn đàn cho rằng MÌNH là độc nhất vô nhị không ai thắng hơn được MÌNH, và PP "của mình" là NHẤT... đó là một tà kiến rồi, vì theo đạo Phật khi nào còn tôi và ta và còn so sánh đối đãi thì tâm mình còn chưa thực sự an vui tí nào, có thể nó chỉ an vui trên bình diện thô.
Ăn đúng chắc chắn sẽ suy nghĩ đúng và hành động đúng nhưng mọi thứ đều biến dịch, cái đúng của mình cũng phải leo lên từng bậc theo vòng xoáy trôn ốc... nếu bác Trung theo một bậc thầy nào đó để biết PP thiền chánh Pháp... rồi người thầy đó ấn chứng cho bác rằng bác tu tập giỏi quá, và nhanh quá... đó là ấn chứng của việc nhai gạo lứt đã tới hồi thượng thặng, nếu không thiền thì hơi bị phí phạm, ăn gạo lứt cũng như tu thiền đều chỉ là phương tiện, chưa phải là đích: đích là Niết Bàn và ra khỏi được luân hồi... tôi rất muốn truyền bá thực dưỡng ở các trường thiền, và tôi đã và đang làm và có sự thành công trong những việc như thế rõ ràng... tuy nhiên tứ vô lượng tâm của mình: từ bi hỷ xả của mình mà tăng trưởng hàng ngày là cũng đều đang đi vào đại lộ của các bậc thượng nhân... và cái XẢ cuối cùng là "đến chánh pháp còn phải bỏ huống chi phi pháp" và các PHÁP trên thế gian thì có hai PHÁP: pháp chân đế và pháp tục đế... cái xả cuối cùng là xả ý kiến riêng và chung vì NÓ cũng vẫn không phải là ta và của ta tí nào... nó chỉ là các duyên vay và mượn.
Hãy tri ân cuộc sống vì ta đã được ăn nói theo ý riêng của TA... tồn tại đã ban hồng ân cho bạn tự do vô biên trong từng khoảnh khắc...
Nếu có một Đức Phật siêu tuyệt thì sao lại không có người thứ 2... tôi tin chắc Đức Phật hay đức Chúa hay Newton... không có ăn gạo lứt ngày nào hay là ngày nào ngài cũng ăn gạo lứt (thời bấy giờ chắc khoa học chưa phát triển, điện chưa có, con người còn lạc hậu thô sơ, chưa có phân hóa học, thuốc trừ sâu, cho nên thức ăn thời đó tuyệt vời lý tưởng và PP Td chả cần thiết trong thời đại như thế).
Với Đạo Phật chân chánh cho TA hay PP của TA và thầy TA là nhất là một tà kiến... sự nhận thức thuộc về thế giới tương đối, còn trong cõi tuyệt đối thì tuyệt nhiên không có cái gì gọi là TA...
Tôi vô cùng tán thán những người ăn gạo lứt biết cách tu tập theo chánh Pháp của Đức Phật...
GÓP Ý NVT:
-Thời nào cũng thế, có con người là có tham sân si, có bệnh tật...
-Cho tới giờ , các tôn giáo đều có các PP trị bệnh...Nhưng trị lành bệnh 100% thì chỉ có PPTD làm được .Điều kì diệu này, những người TD đều phải công nhận
-Cách ăn ÂM DƯƠNG là sáng tạo của TS Ohsawa ở đầu thế kỉ 20 
-Tự cho mình là độc nhất vô nhị thì NVT không dám, xin đừng vu oan cho NVT. Thật tội lỗi! Nhưng người TD không thấy được những điều kì diệu của PPTD thì nên coi lại mình. Không thực hành số 7 sẽ không hiểu số 7 là gì…Những gì mình chưa hiểu đừng vội cho đó là TÀ KIẾN…
7/7/2010 NVT

TÂM CHÁNH NIỆM, LÀM SAO CÓ???
Xin cho biết nguyên do của việc muốn có chánh niệm, không dính mắc thì cần ăn đúng quân bình
Vì có người cho rằng muốn có chánh niệm, không dính mắc thì phải luôn tỉnh giác
TRẢ LỜI BẠN CUSI:
-Bạn có lẽ chưa đọc nhiều sách của TS Ohsawa và chưa thực hành nghiêm túc TD đủ lâu, nên bạn chưa hiểu những điều vô cùng kì diệu của PPTD.Câu nói thuộc nằm lòng của người TD là:ĂN ĐÚNG THÌ NHẬN THỨC ĐÚNG VÀ HÀNH ĐỘNG ĐÚNG.Bạn hãy thử nghiệm số 7 trong 10 ngày thì bạn sẽ đạt được tâm CHÁNH NIỆM, TỈNH GIÁC, CHÁNH KIẾN, CHÁNH TƯ DUY,....Tức là bạn sẽ tự động có BÁT CHÁNH ĐẠO mà không cần NGỒI THIỀN,QUÁN TƯỞNG...
-ĂN ĐÚNG thì dòng máu trong sạch làm phát sinh TÂM CHÁNH NIỆM.
ĂN SAI thì dòng máu bị ô nhiễm làm phát sinh TÂM TÀ NIỆM
8/7/2010 NVT

Cuộc Đời Là Một Hành Trình Tâm Linh 

Tác giả : Thiền sư U Jotika

Dịch giả : Tỳ kheo Tâm Pháp
oo0oo



“Cuộc đời là một chuỗi những bài kiểm tra. Khó khăn chính là những bài kiểm tra. Chúng ta đang ở trong một trường đời. Toàn bộ cuộc đời chúng ta là một trường học. Từ khi mới lọt lòng sinh ra cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, chúng ta đều học ở dưới mái trường này.”
Đó là một trường học không chính thức. Không có giảng đường, phòng học. Tất cả mọi thứ chúng ta nhìn, mọi thứ chúng ta nghe, mọi thứ chúng ta cảm nhận, tất cả hạnh phúc và khổ đau, tất cả mọi vấn đề khó khăn trong cuộc sống, mọi thành công và thất bại đều là bài học cho chúng ta. Khi chúng ta thành đạt, đó là một bài kiểm tra. Nó kiểm tra và thử thách mức độ khiêm tốn của chúng ta khi đứng trước thành công và vinh quang. Hầu hết chúng ta đều rất tự hào, nở mặt mở mày và tự cao tự đại trong giờ phút đó: “Ôi, tôi đã thành công, tôi đã thành đạt. Trong khi khối kẻ khác thì đang thất bại”. Vì vậy, chúng ta không còn đối xử với mọi người một cách trân trọng nữa. Chúng ta trở thành những kẻ hãnh tiến và ngã mạn.
Cũng như vậy, thất bại cũng là một bài kiểm tra. Chúng ta có thể duy trì một nội tâm quân bình, thanh thản ra sao khi đứng trước thất bại? Chúng ta có thể giữ thăng bằng mà không cảm thấy trầm uất, khổ đau, hụt hẫng, không cảm thấy thua kém và bất hạnh vì không thành đạt được không? Nó cũng là một bài kiểm tra để cho thấy liệu bạn có cố gắng đứng dậy được nữa hay không. 
Bạn thất bại, bạn cố gắng đứng lên.
Rồi bạn lại thất bại, và lại cố gượng đứng lên lần nữa. Đây là một bài kiểm tra để xem bạn có thực sự trưởng thành, có đủ dũng khí và tự tin vào chính bản thân mình và tin vào cuộc đời hay không; để xem bạn có cố gắng đứng lên được nữa hay không. 
Hầu hết mọi người đều không có niềm tin vào cuộc đời. Họ cũng không tự tin vào chính bản thân mình nữa. Đây là những điều chúng ta cần phải suy nghĩ thật sâu sắc. 
Khi đã học cách tin tưởng vào cuộc đời và tự tin vào chính mình, từ khi đó tôi đã học hỏi được nhiều hơn và dễ dàng hơn. Nó là một trò chơi, nhưng là một trò chơi thực sự nghiêm túc. Khi bạn đối mặt với khó khăn và thất bại, điều quan trọng là phải hiểu nó một cách thật sâu sắc và không để mình bị hụt hẫng và trầm uất. Cố gắng tìm ra phương cách tốt nhất để vượt qua nó và tiếp tục thực hành như thế nhiều lần. 
Cuộc đời là một chuỗi những bài kiểm tra, nhưng bạn sẽ biết khi nào mình vượt qua các bài kiểm tra đó một cách thành công; bạn sẽ có thể nhìn lại chúng như là những kinh nghiệm bổ ích cho mình! 
Khi đối diện với những tình huống khó khăn trong cuộc sống, bạn thường nghĩ: “Trời ơi, sao tôi lại không may đến thế! Tôi đã làm những gì đến nỗi phải chịu khổ thế này?”. Bạn than phiền, đổ lỗi cho nghiệp chướng của mình, trách móc cha mẹ, vợ, chồng mình, hay đổ lỗi cho cả chính quyền. Bạn ca thán ngày một cao giọng và to tiếng, ngày càng nói dài, nói dai hơn. Khi bạn càng than trách, nó càng cho thấy rằng bạn đang thi rớt bài kiểm tra đó. Đây là một bài kiểm tra sự trưởng thành của bạn, sự nhẫn nại của bạn, kiểm tra tâm xả ly và trí tuệ của bạn. Bất cứ khi nào đối diện với khó khăn, bạn hãy tự nhắc nhở mình rằng: “Đây là một bài kiểm tra. Đây là một thử thách cho mình. Tôi phải học được điều gì đó từ khó khănnày để trở nên chín chắn và trưởng thành hơn”. 
Tôi thích nói về bản thân mình, bởi vì đó là con người mà tôi hiểu rõ hơn cả. Cuộc đời tôi là một hành trình đầy những khó khăn, cơ cực. Từ khi còn là một cậu bé, tôi đã phải gánh chịu biết bao nỗi khó khăn khổ ải trên đời, hết cơ hàn này đến nghiệp chướng kia. Nhưng tôi cũng đã học hỏi được rất nhiều từ chúng. Vì vậy, đó cũng là lý do tôi muốn khuyến khích các bạn hãy làm như thế. Cho dù những khó khăn, vất vả bạn đang phải trải qua đó có nặng nề đau đớn đến đâu, cũng hãy cố gắng duy trì một mức độ quân bình, buông xả nào đó trong tâm. Hãy trầm tĩnh lại một chút và xem xét xem mình có thể học hỏi được gì từ những hoàn cảnh đó không. Hãy chú ý xem mình có thể phát triển được các phẩm chất nội tâm nào đó không. Hãy cố gắng để hiểu biết hơn, yêu thương và khoan dung, tha thứ hơn và cố gắng kham nhẫn, chịu đựng thêm được chút nào hay chút ấy. 
Mỗi khi chúng ta có khó khăn, khúc mắc với người nào đó, chúng ta thường đổ lỗi cho họ. Chúng ta buộc tội và trách móc họ là đã không làm đầy đủ mọi thứ cho mình. Đôi khi chúng ta cũng tự trách móc chính bản thân mình nữa: “Mình đúng là đồ ngu, ai lại tự đi rước vạ vào thân như thế”. Chúng ta không thể tha thứ cho mình và cảm thấy tự xấu hổ cho bản thân mình: “Trời ơi, rồi mọi người sẽ biết hết, mình là kẻ ngu; làm sao mình có thể phơi cái mặt này ra trước bàn dân thiên hạ được nữa. Mình phải trốn đi một nơi nào đó thật xa, đến chỗ nào không ai biết đến mình nữa”. Rất nhiều người đã làm như thế. Họ chạy trốn. Họ không còn muốn gặp lại bạn bè và người quen nữa, bởi vì họ thấy tự hổ thẹn trong lòng. Nhưng nếu bạn có thể nhìn kỹ những điều này một cách trầm tĩnh trong tâm xả, bạn sẽ qua được kỳ thi này và sẽ quay lại nhìn nó như là một kinh nghiệm tốt cho mình. Bạn sẽ nhìn lại nó như là một thành công của mình. Bạn đã thành công. Bạn đã học hỏi ra điều gì đó trong đời. 
Ẩn chứa trong mỗi hoàn cảnh mới mà chúng ta đang phải trải qua là một bài học tâm linh cần học hỏi. 
Toàn bộ cuộc đời này là một bài học tâm linh mà chúng ta sinh ra trên đời để học bài học đó. Chúng ta có mặt ở đây, trên thế gian này, trong kiếp nhân sinh này, trong thời đại này là để học hỏi ra những gì cần học hỏi. 
Khi đọc những câu chuyện kể về những người có thể nhớ được kiếp trước của mình, tôi thấy rất nhiều người trong số họ diễn đạt cùng một tư tưởng như nhau. Một trong những tư tưởng đó là: họ sinh ra ở đây, trên cõi đời này là để hoàn thành một công việc gì đó, để học hỏi một điều gì đó, và tôi cũng cảm thấy y như thế đối với cuộc đời mình. Tôi sinh ra ở đây, mang cái thân người này, là để học hỏi ra một điều gì đó, để hoàn thành một bổn phận, một trách nhiệm nào đó hay bất cứ điều gì bạn có thể gán cho nó. Khi nhìn cuộc đời theo quan kiến đó, từ góc độ đó, tất cả mọi thứ trong cuộc đời bạn sẽ trở nên vô cùng ý nghĩa. 
Một điều tôi đã từng đọc và ghi nhớ rất sâu trong tâm là một câu nói rất giá trị và rất hay này:
Tất cả mọi thứ trên thế gian này đều ẩn chứa những ý nghĩa riêng của nó. 
Bởi vì chúng ta chỉ thấy một cách quá hời hợt và nông cạn, nên chúng ta không thể thấy được ý nghĩa sâu sắc đằng sau những gì đang diễn ra, và do vậy mọi thứ trở thành vô nghĩa đối với chúng ta. 
Rất nhiều người đã hỏi tôi rằng: “Cuộc đời có ý nghĩa gì?”. Tôi có thể trả lời câu hỏi đó như thế nào được đây? Bởi vì điều đó còn phụ thuộc vào mức độ chín chắn và trưởng thành của chính bạn. 
Nó phụ thuộc vào mức độ nhiều ít của ý nghĩa mà bạn đã đặt trên cuộc đời mình. Đừng hỏi cuộc đời có ý nghĩa gì. Mà trước hết hãy tự hỏi mình xem mình coi cuộc đời này có ý nghĩa như thế nào. Chính chúng ta cho cuộc đời ý nghĩa của nó. Đừng đi hỏi người khác về ý nghĩa của cuộc đời. Hãy đem đến cho tất cả mọi thứ những ý nghĩa của chính mình. Điều này rất quan trọng. 
Mỗi khi có điều gì đó xảy ra, hãy cố gắng tìm ra: “Nhất định phải có một ý nghĩa nào đó đằng sau kinh nghiệm tâm linh này; cần phải tìm hiểu xem tại sao mình phải đối diện với hoàn cảnh này”. Dù xấu hay tốt, tất cả mọi kinh nghiệm, mọi hoàn cảnh đều có ý nghĩa riêng của nó. Nếu không thấu hiểu ý nghĩa của nó một cách đúng đắn, rất có thể chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội, không tận dụng được hoàn cảnh đó, để rồi lại phải vướng vào rắc rối nữa.
Cho dù chúng ta có được kinh nghiệm xấu hay tốt, điều quan trọng là phải nhìn sâu vào nó và tìm hiểu xem: “Điều này có ý nghĩa gì đối với mình đây?”. Ý nghĩa cho mình chứ không phải cho những người khác. Chúng ta thường có tật cứ muốn tìm kiếm ý nghĩa cho mọi người và đôi khi người ta lại chẳng hề đồng ý với chúng ta về cái ý nghĩa đó. Vì vậy, đừng hỏi xem có ai đồng ý với ý nghĩa của mình hay không, mà hãy chỉ nên tự hỏi chính mình mà thôi. 
Có lúc tôi đã làm được những việc thật sự rất ý nghĩa đối với chính mình. Tuy thế, hầu hết tất cả bạn bè của tôi đều nói: “Cái đó thật vô nghĩa. Tại sao anh lại làm việc đó? Chắc anh điên rồi!”. Nếu tôi nghe lời họ, thì hẳn là tôi đã đánh mất ý nghĩa của mình rồi. Hầu hết mọi người chúng ta đều có xu hướng tin vào những gì người khác nghĩ và bảo chúng ta làm, hơn là tự tin vào chính bản thân mình. Chúng ta không có đủ tự tin. 
Hãy bỏ qua một bên những gì người khác nói. Bạn có thể có những tiêu chuẩn giá trị khác với gia đình và bạn bè của bạn và họ có thể sẽ chỉ trích hay chê cười bạn. Dẫu sao, tất cả những người bước chân đi trên con đường phát triển tâm linh này đều vướng phải cái cảnh bị hiểu lầm như thế. Bạn cần phải tự tin vào chính mình: “Tôi biết mình đang làm gì và tôi biết điều đó có ý nghĩa như thế nào đối với tôi. Nếu nó chẳng có ý nghĩa gì đối với những người khác, thì đó chẳng phải là vấn đề của tôi”. 
Chịu sự kiểm tra và thử thách là điều rất tốt. Chúng ta trưởng thành và học hỏi được từ chính việc vượt qua các bài kiểm tra đó. 
Chúng ta cắp sách đến trường, chúng ta học và chúng ta thi. Chúng ta vượt qua được kỳ thi đó và học lên lớp cao hơn, đây cũng chính là cách chúng ta sống cuộc đời mình. Mỗi khi vượt qua được một bài thi, chúng ta lại học hỏi và trưởng thành lên. Chúng ta trưởng thành và chín chắn, không đến nỗi nhanh như tốc độ lão hóa của mình. Một số người ngày càng già đi, nhưng họ không trưởng thành. Một số người mặc dù còn rất trẻ, song họ đã thực sự trưởng thành. Sự trưởng thành và chín chắn của bạn không phụ thuộc vào số năm bạn đã sống trên đời. Sự trưởng thành phụ thuộc vào việc bạn đã học hỏi được bao nhiêu từ những kinh nghiệm sống của chính mình, chứ không phải từ sách vở, không phải từ những người khác – mà từ chính cuộc đời của bạn. Một trong những niềm vui của cuộc sống là: biết rằng mình đang trưởng thành, mỗi ngày trôi qua bạn đang lớn lên. 
Tôi coi tất cả những bài kiểm tra như là những kinh nghiệm tốt cho mình. 
Tôi hy vọng là các bạn cũng có thể tự nói với mình như thế. Một người bạn đã nói điều này với tôi và tôi rất thích. Có một thời tôi đã nghĩ rằng, thật khó chịu khi cứ phải đương đầu với một vấn đề khó khăn nào đó. Tôi thường cố gắng tống khứ nó đi hoặc là đẩy cho ai đó giải quyết thay mình. Mỗi khi phải đối mặt với khó khăn, chúng ta thường có tâm lý muốn đẩy nó cho người khác giải quyết thay; cha, mẹ sẽ giải quyết việc đó cho mình. Hoặc giả như bạn đã có gia đình thì lại trông chờ chồng mình, vợ mình sẽ làm việc đó thay mình. Đôi khi chúng ta còn trông chờ vào cả con cái sẽ gánh vác hộ cho mình nữa. 
“Trước kia tôi thường tìm cách lảng tránh khó khăn hoặc đẩy cho người khác giải quyết thay mình”. Người đó sẽ thật sự là một con người hạnh phúc khi có thể nói rằng: “Nhưng cái thời ấy đã xưa rồi”. Họ không còn trông chờ người khác sẽ giải quyết vấn đề thay cho mình nữa. 
Ngày đó quả là một ngày vĩ đại trong cuộc đời tôi, cái ngày tôi đã phát hiện ra mục đích và ý nghĩa kỳ diệu của mọi khó khăn. 
Tất cả mọi khó khăn đều có mục đích và ý nghĩa của nó. Nó là một bài học mà chúng ta cần phải học hỏi để trưởng thành. Đúng thế, nó có một ý nghĩa thật tuyệt vời. Một số người thường cầu mong cho mình được sống một cuộc đời bình yên, xuôi chèo mát mái, không khó khăn, không gian khổ cơ hàn. Nhưng tôi thì không hề cầu mong một cuộc sống như thế cho bất cứ người nào trong các bạn. Cái tôi nguyện cầu cho các bạn là có một được nghị lực phi thường để giải quyết mọi khó khăn của mình một cách ý nghĩa để trưởng thành lên. 
Mục đích của cuộc đời chúng ta là để trưởng thành, là để giải quyết các vấn đề của mình một cách chánh niệm và ý nghĩa. Trí tuệ sẽ đến và chánh niệm cũng đến cùng. Bạn cần chánh niệm và bạn cần phát triển trí tuệ. Bạn cần phải luôn luôn sẵn sàng, luôn luôn được chuẩn bị, luôn luôn tỉnh thức và không phản ứng một cách máy móc. Khi chúng ta phản ứng một cách máy móc, chúng ta không giải quyết được các vấn đề của mình một cách có ý nghĩa, bởi vì các phản ứng máy móc đa phần diễn ra một cách vô thức và thường là không có trí tuệ. Các phản ứng máy móc thường là không thích hợp, không khéo léo. Mỗi khi đối diện với một vấn đề khó khăn, chúng ta phải tự nhắc nhở mình: “Hãy chánh niệm, hãy chánh niệm đi”. Hãy thong thả, khoan khai. Hãy trầm tĩnh và đừng nghĩ nó là vấn đề của riêng bản thân mình. Đừng phản ứng lại nó từ những tình cảm cá nhân. Hãy nhìn nó từ một tầm nhìn cao hơn. 
Hãy chánh niệm, bởi vì khi chánh niệm, bạn sẽ có cảm giác mình đứng trên tất cả mọi sự. Bạn có thể thấy được tất cả mọi thứ như thể chúng đang diễn ra dưới tầm mắt mình. Bạn có thể thấy bao quát được tất cả; thấy được các sự việc liên kết với nhau ra sao, cái gì sẽ xảy ra tiếp theo, mọi người đang làm gì, những lực tác động nào tham gia và diễn biến tình hình thực tế ra sao. Hãy cố gắng có được cái tầm nhìn đó nhiều hơn mỗi ngày. 
Điều tốt đẹp nhất bạn có thể làm được là: sớm mai thức dậy sớm, hành thiền và tự điều chỉnh mình vào trong trạng thái tâm đó. Trạng thái tâm là rất quan trọng. Khi bạn ở trong trạng thái tâm đúng đắn, thích hợp thì bất cứ sự việc không may nào xảy đến, bạn cũng đã sẵn sàng để ứng phó. 
Chánh niệm đem đến cho bạn một trạng thái tâm xả, một nội tâm quân bình, khiến bạn trở nên trầm tĩnh và xả ly. Xả ly không có nghĩa là bạn bàng quan với mọi thứ. Xả ly nghĩa là không ngã mạn, tự cao, không nhìn nhận sự việc dưới góc độ cá nhân và không bị dính chấp vào kết quả. 
Khó khăn là những kinh nghiệm tốt để chúng ta học hỏi và trưởng thành. Nếu không muốn đối diện với khó khăn, bạn sẽ không bao giờ học hỏi được điều gì, bạn sẽ không thể trưởng thành, cho dù con người bạn đã lớn tuổi, niên cao lão hạp đến mấy. Tôi biết một người, năm nay bà ấy cũng chừng 50 tuổi. Bố bà ấy đã chết cách đây 3 năm. Khi đó bà ấy 47 tuổi. Bà ta khóc rất nhiều và than rằng: “Bố tôi chăm sóc tôi như thể tôi còn là một đứa bé, cho đến tận khi ông chết và đến bây giờ tôi vẫn chưa trưởng thành và chín chắn được”. Bố bà giải quyết tất cả mọi công chuyện trong gia đình. Ông là người rất gia trưởng và có quyền uy lớn. Ông quyết định thay cho tất cả mọi người. Không ai cần phải quyết định một điều gì cả. Khi ông mất đi, trong nhà không ai biết phải làm gì. Một cuộc đời không khó khăn, khúc mắc là một cuộc đời cằn khô và vô vị. Đó là một cuộc đời thật ngây ngô, ấu trĩ, vô vị và vô nghĩa, không hề có cơ hội trưởng thành về mặt tâm linh. Thực ra, chính những hoàn cảnh khó khăn trong cuộc sống mới là những cơ hội để chúng ta học hỏi và phát triển các phẩm chất tâm linh của mình. Khi người ta cư xử tệ bạc với mình, thì đó là một cơ hội để mình chánh niệm mà không sân hận, không oán ghét họ và không phản ứng quá mức. Khi cuộc sống trở nên khó khăn, bất thuận lợi thì đó là một cơ hội để chúng ta làm cho cuộc sống của mình trở nên đơn giản hơn. 
Tất cả mọi khó khăn đều là cơ hội. Nếu bạn hiểu được điều này và xem tất cả mọi vấn đề chỉ là cơ hội cho mình, thì khi đó cuộc đời bạn sẽ ngày càng có ý nghĩa hơn. Để coi tất cả mọi vấn đề, mọi hoàn cảnh khó khăn như là cơ hội, chúng ta cần phải có chánh niệm. Chúng ta phải luôn luôn chánh niệm. Chánh niệm phải luôn luôn có mặt sẵn sàng trong tâm bạn. Chúng ta phải tận dụng tất cả mọi cơ hội để sống với lý tưởng tâm linh của mình. Lý tưởng tâm linh của bạn là gì? Khi còn trẻ, tôi có rất nhiều lý tưởng. Tôi thường ôm ấp một lý tưởng nào đó, rồi sau một thời gian lại thấy không thỏa mãn với nó và vứt bỏ nó đi. Đôi khi tôi sống mà chẳng có một lý tưởng nào để sống vì nó, hay sống với nó cả. Một cuộc sống như vậy quả là một cuộc sống vô định hướng, mê mờ, một cuộc sống đau khổ. Rồi tôi lại cố gắng tìm một cái gì đó để đáng sống vì nó, nhất định phải tìm ra một cái gì đó xứng đáng làm mục đích và hướng đi cho cuộc đời mình chứ. Trong quãng đời đó, tôi còn khá thực dụng, chạy theo vật chất và cuộc sống của tôi khi đó hầu như vô nghĩa, bởi vì một quan niệm sống thực dụng, nghiêng nặng về vật chất sẽ làm cho cuộc sống của bạn trở thành vô nghĩa. Tôi đã cố tìm kiếm một điều gì đó khiến cho cuộc sống của mình có ý nghĩa, nhưng rất khó để tìm cho ra một lý tưởng, một mục đích thật sự cho mình. Tuy nhiên, khi bắt đầu nghiên cứu giáo lý đạo Phật, dần dần tôi đã bắt đầu trân trọng, đánh giá cao một số điều chỗ này chỗ kia trong đó. Tôi chưa thể hiểu hết được tất cả mọi điều. Thời đó tôi là một kẻ hoài nghi và rất cứng đầu, cứng cổ không dễ chấp nhận bất cứ điều gì từ bất cứ một người nào. Tôi luôn sẵn sàng để không tin vào bất cứ ai, để luôn nghi ngờ tất cả. 
Tuy nhiên, tôi đã dần dần học hỏi ra một điều gì đó. Chẳng hạn, tôi đã biết đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ và lý tưởng của tôi lúc đó là: không làm tổn thương đến bất cứ một ai cả. Tôi không muốn bị tổn thương, vì vậy tôi nghĩ điều quan trọng đối với mình là không được làm tổn thương bất cứ ai. Đối với tôi, không muốn bị tổn thương nghĩa là tôi không muốn bị người khác lừa dối, không muốn bị xúc phạm, sỉ nhục, không muốn bị đối xử thiếu tôn trọng. Do đó, nếu tôi cũng đối xử một cách thiếu tôn trọng với người khác, nếu tôi làm tổn thương đến họ thì điều đó có nghĩa rằng tôi là kẻ hai mặt. Đó là điều không tốt. Vì vậy tôi đã nuôi dưỡng lý tưởng này và cho đến nay nó vẫn là lý tưởng sống của tôi. 
Nếu tôi muốn được yêu thương, thì tôi phải là một người dễ thương. Tôi phải học cách yêu thương người. Điều đó là rất khó và tôi vẫn còn đang học cách để yêu thương vô điều kiện. Nếu tôi muốn được người khác tôn trọng thì tôi phải biết tôn trọng người. Nếu tôi muốn được đối xử một cách chân thành thì tôi cũng phải đối xử chân thành với người, và điều đó đã trở thành lý tưởng của tôi. 
Hồi tôi còn học trong trường đại học, mỗi khi phải khai sơ yếu lý lịch, đến mục: “Tôn giáo của bạn là gì?”, tôi luôn luôn khai là: “Vẫn chưa theo tôn giáo nào!”. Hồi đó tôi vẫn chưa theo một loại tôn giáo nào cả. Điều đó rất thật bởi vì lúc đó tôi vẫn chưa thể quyết định mình sẽ tin vào cái gì. Tôi không hề tin bất cứ loại tôn giáo nào. Nhưng khi bạn bè tôi hỏi: “Anh theo tôn giáo nào?” Tôi trả lời rằng: “Tôn giáo của tôi là sự chân thật”. Về sau, tôi chuyển sang lấy chánh niệm làm lý tưởng cho mình. Khi mọi người hỏi tôi: “Tôn giáo của anh là gì?” Tôi nói rằng: “Tôn giáo của tôi là chánh niệm”. Tôi cố gắng chánh niệm càng nhiều càng tốt, ở mọi nơi chốn, ở bất cứ chỗ nào, vào bất cứ lúc nào, bởi vì nếu bạn chỉ tập giữ chánh niệm từ 7.30 đến 8.30 mỗi tối và bỏ quên nó trong suốt thời gian còn lại, thì bạn chỉ đang tự lừa dối chính mình mà thôi. Hãy tự hỏi mình xem: “Lý tưởng của mình là gì?”, và nếu bạn lấy chánh niệm làm lý tưởng cho mình thì hãy tự hỏi xem: “Mình có thực sự làm điều đó trong suốt thời gian tỉnh thức hay không?”. Bạn hãy cố gắng giữ chánh niệm từ khi mở mắt thức dậy vào buổi sáng cho đến khi lên giường đi ngủ, và mặc dù đôi lúc có thể bạn sẽ quên, bởi vì quên là điều rất tự nhiên và rất dễ xảy ra, nhưng đừng cố tình quên nó. Rồi khi đó hãy tự nhắc nhở mình rằng: “Tôi đang cố gắng hết mình để chánh niệm trong mọi hoàn cảnh, ở mọi nơi, trong mọi lúc”. Và nếu làm được điều đó, bạn sẽ phát triển được tất cả các phẩm chất tâm linh khác của mình. Vì vậy, chỉ cần làm một việc đó thôi, nhưng hãy làm hết mình, đó là điều rất quan trọng. 
Chúng ta phải tận dụng tất cả mọi cơ hội để sống với lý tưởng tâm linh của mình, không chỉ trong công tác từ thiện, không chỉ trong các công việc chính của đời mình, mà cả ở trong nhà, trên đường phố, nơi chợ búa và trong mối quan hệ tương giao với tất cả mọi người thuộc mọi tầng lớp xã hội, mọi nơi mọi chỗ. Nếu bạn làm được điều đó, bạn sẽ cảm nhận được sự mãn nguyện luôn hiện hữu trong mình. Mặc dù vẫn biết rằng mình chưa phải là hoàn hảo, song bạn vẫn luôn luôn cảm thấy một sự thanh thản và mãn nguyện trong lòng. 
Kiến thức, tự thân nó có rất ít giá trị. Mà chính sự vận dụng thực tế của kiến thức mới đem lại giá trị cho nó. 
Khi bạn đã học hỏi và hiểu được chánh niệm nghĩa là gì, hiểu biết nó qua kinh nghiệm thực tế, bạn sẽ biết được tâm mình. Bạn sẽ thấy được sự khác biệt về phẩm chất của tâm khi chánh niệm và khi thất niệm, chẳng hạn khi đãng trí quên mình hay mơ mộng vẩn vơ, nếu thực sự nhận thức rõ hai trạng thái tâm này, bạn sẽ chọn cái nào? Tất nhiên là bạn chọn chánh niệm. 
Khi thất niệm, khi đãng trí quên mình, khi mộng ảo giữa ban ngày, bạn đang cho phép tất cả các loại suy nghĩ lộng hành trong tâm, để cho tất cả các loại cỏ dại mọc lan tràn trong ngôi vườn của mình. Thiền tập cũng giống như công việc chăm sóc một mảnh vườn. Bạn phải làm cỏ cho mảnh vườn của mình hầu như mỗi ngày, bởi vì cỏ dại không ngớt theo gió bay vào vườn bạn. Giống cỏ rơi xuống vườn, nếu nhìn thấy khi chúng mới rơi vào, bạn có thể nhặt bỏ được ngay, nhưng nếu không thấy, chúng sẽ nhanh chóng mọc tràn lan. Nếu cỏ còn non bạn vẫn có thể nhổ bỏ dễ dàng, song nếu để yên một thời gian dài, chúng sẽ ăn sâu bén rễ um tùm, rất khó tiệt trừ. Nếu bạn để cỏ dại mọc kín cả khu vườn, hoa của bạn sẽ không có cơ hội lớn lên, bởi vì cỏ dại đã xanh um lấn át cả hoa. Chúng hút hết dinh dưỡng và nước để nuôi cây, hoa sẽ không có đủ chất để mà lớn. Thiền tập cũng giống như công việc làm vườn. Bạn phải chăm sóc mảnh vườn của mình mỗi ngày, làm đất tơi xốp và tưới tắm cho cây. 
Điều quan trọng là cách chúng ta sống cuộc sống hàng ngày của mình ra sao, cách chúng ta sử dụng những nguồn lực có được một cách hữu ích như thế nào và cách chúng ta đối xử với những người xung quanh với tình thương như thế nào. Chỉ ngồi thu lu một góc hành thiền thì không đủ. Khi chúng ta trở nên nhạy cảm hơn với bản thân mình, chúng ta sẽ nhạy cảm hơn đối với những người khác. Có khả năng yêu thương được mọi người, đó là điều rất quan trọng. Khi thực hành thiền tuệ quán Vipassana, chúng ta cũng nên thực hành một số loại thiền khác nữa để hỗ trợ cho thiền Vipassana. Một trong số đó là thiền tâm từ, tức là tu dưỡng tình thương và tấm lòng từ ái, nhân hậu. Không có tâm từ, chúng ta không thể nuôi dưỡng trái tim mình. Nó cũng giống như việc tưới nước và bón phân, làm cho đất màu mỡ nuôi cây. Tâm từ (mettā) bao gồm cả tâm bi, tâm hỷ và tâm xả (karuna, mudita, upekkha). Niệm tưởng đến các phẩm chất của Đức Phật là lý tưởng cao nhất, là sự thành đạt cao nhất về tâm linh.Yêu mến và kính tín Đức Phật là việc làm rất ý nghĩa, bởi vì Ngài là hiện thân cho mục đích của chúng ta, Ngài là bậc đạo sư của chúng ta. Càng hiểu nhiều về Đức Phật và càng kính yêu Ngài, bạn sẽ càng cảm thấy hạnh phúc hơn trong pháp hành của mình. 
Một số người chẳng bao giờ chịu nghĩ đến điều đó một cách sâu sắc. Họ nghĩ rằng chỉ cần hành thiền, thế là đủ. Không, chúng ta cần phải yêu thương và kính tín một người nào đó, chúng ta phải tôn vinh một ai đó làm thầy mình. Chọn được một người thầy đúng đắn là điều vô cùng quan trọng. Nếu chọn phải một người thầy sai lầm, bạn sẽ gặp rắc rối lớn. 
Bạn cũng nên quán niệm cả về cái chết nữa. Bởi cuộc đời này thật quá ngắn ngủi. Điều quan trọng là việc chúng ta sống cuộc sống hàng ngày của mình như thế nào. Tất cả mọi phương diện trong cuộc sống của chúng ta đều có liên kết chặt chẽ với những phương diện khác.Tất cả mọi mặt trong cuộc sống của chúng ta đều có liên quan, kết nối với những mặt khác của cuộc sống. Chân lý này là nền tảng cơ bản cho một cuộc đời giác ngộ. 
Tôi có thực sự trung thực không? Tôi có là một người biết yêu thương không? Tôi có chánh niệm không? Nếu bạn có thể làm được điều này – và thực sự nó cũng không dễ làm được đâu; nếu bạn có thể làm một cách kiên trì, bạn sẽ phát triển được các phẩm chất tâm linh của mình và thiền sẽ trở thành bản chất của bạn. Song nếu bạn làm một điều gì đó không tương ưng, khế hợp với pháp hành của mình, thì xung đột sẽ chất chứa trong tâm bạn. Với những xung đột nội tâm như thế, bạn sẽ không thể thực sự phát triển được tuệ giác thâm sâu. 
Đó là một số điều tôi muốn các bạn hãy ghi nhớ, hãy suy nghĩ và đưa vào thực hành trong thực tế.



GÓP Ý CỦA NVT:
-Theo giảng sư : +cuộc đời là một hành trình tâm linh, một trường học lớn,là một chuỗi những bài kiểm tra, là những thành công và thất bại…
+Thành công thường đưa tới ngã mạn.Thất bại đưa tới khổ đau
+Chúng ta thường không có niềm tin vào bản thân. 
+Mục đích và ý nghĩa của khó khăn: rèn luyện con người.
+Ý nghĩa của cuộc đời: cuộc đời sẽ có ý nghĩa khác nhau tùy thuộc trình độ tâm linh của mỗi người.
+Để làm được các bài kiểm tra, để vượt qua khó khăn,để được hạnh phúc…chúng ta phải có CHÁNH NIỆM, TỪ TÂM và NGHỊ LỰC…
+Chúng ta phải làm sao để có CHÁNH NIỆM từ sáng tới khi đi ngủ và liên tục ngày này kế tiếp ngày kia…
_Theo TS Ohsawa, sự hiểu biết sâu sắc VÔ SONG NGUYÊN LÍ và PPTD sẽ giúp chúng ta vượt qua các sóng gió của cuộc đời một cách kì lạ và vui thích. TS nói: CUỘC ĐỜI LÀ NHỮNG CUỘC PHIÊU LƯU KÌ THÚ.
Niềm tin không đặt cơ sở trên nền tảng TRẬT TỰ VŨ TRỤ, VÔ SONG NGUYÊN LÍ SẼ RƠI VÀO TÀ KIẾN ,CUỒNG TÍN...Với niềm tin chân chính, khi ta bảo NÚI NÀY HÃY DỜI ĐI THÌ NÓ SẼ DỜI ĐI...
Thực hành nghiêm túc PPTD ngày này qua ngày kia, chúng ta sẽ có SỨC KHỎE THỂ XÁC và SỰ PHÁT TRIỂN TINH THẦN NGÀY CÀNG CAO (TRÍ TUỆ, CHÁNH NIỆM, TÂM TỪ,NGHỊ LỰC…).TU ĂN là pháp môn khó nhất trên cõi đời này đồng thời cũng có hiệu quả cao nhất.
9/7/2010 NVT

...Cái ưu việt của số 7 bạn đã biết rồi, sao bạn muốn hạn chế???
Bác ôi, dĩ nhiên là số 7 là tuyệt vời rồi, tôi đâu có nói bác phải “từ bỏ” đâu, chỉ khuyên bác nên “hạn chế” thời gian bớt lại thôi. Bác chẳng nghe TS Ohsawa dạy: “cái lượng biến cái phẩm” là gì. Tốt đó, nhưng “nhiều quá” coi chừng sẽ thành xấu đấy.
Ăn như vậy có khác chi là tu khổ hạnh! Đức Phật đã kinh nghiệm qua 6 năm khổ hạnh rừng già, nên sau đó đã khuyên chúng ta nên từ bỏ để đi theo con đường “trung đạo”. Ngài cũng dạy: “dây đàn chùng quá thì không kêu, căng quá thì đứt, vừa thôi thì âm thanh sẽ hay”.
Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc, trong bài “Thiền ăn”, (http://phattuvietnam.net/4/10967.html), đã tán thán phương pháp thực dưỡng không tiếc lời, cũng cảnh giác:

Vài hàng trao đổi, mong Bác luôn an lạc.(Minh Vinh)





ĂN SỐ 7 LÂU DÀI CÓ HẠI???
-Theo thầy Hạnh Thức thì ăn số 7 dài ngày sẽ có hại như: thiếu chất, thiếu calorie, suy dinh dưỡng, không phát triển nổi...Chớ nên mê tín GLMM...
"Lượng chuyển đổi phẩm", ăn số 7 ngắn ngày thì tốt,nhưng ăn dài ngày biến thành xấu...
Ăn số 7 dài ngày là tu khổ hạnh,không nên theo mà nên chọn con đường trung đạo. Vì dây đàn chùng quá thì không kêu, căng quá thì đứt, vừa phải thì sẽ hay.
-Theo TS Ohsawa,gạo lứt gần sát quân bình âm dương, cách ăn số 7 dễ đạt quân bình nhất. TS đưa ra 10 cách ăn để có sức khỏe và hạnh phúc.Cách ăn số 7 được TS cho là khôn ngoan nhất và là con đường ngắn nhất đi tới giác ngộ, giải thoát...Bản thân TS đã theo số 7 từ 7 tới 10 năm.Vợ TS ,bà Lima kết hôn TS năm 1937, không ăn số 7 nên không có được trí tuệ siêu việt như TS.
Tại sao thầy không tin Ohsawa mà lại tin BS Đỗ Hồng Ngọc???
Thầy chưa thực hành số 7 lâu dài nên chưa thấy hết sự kì diệu của số 7
Thực hành số 7 thì rất khổ sở đối với người ngoài nhưng người ăn số 7 lại vô cùng sung sướng vì thân tâm an lạc...Tuy nhiên ăn số 7 cần có ý chí cao, không phải ai cũng theo được.
Ăn số 7 dài ngày làm cho máu và tế bào trở nên trong sạch, tốt đẹp.Một ngày số 7 là một ngày hạnh phúc. Thế thì làm sao lại nói "lượng đổi phẩm"???
11/7/2010 NVT
Báo cáo với huynh là sau hơn 10 ngày số 7 thì đệ có chuyển biến.
Trong 10 ngày số 7 thì đúng như bác Trung nói ở 
http://thucduong.vn/forums/lofiversion/index.php?t2538.html
"Hiện tượng thải độc sẽ làm cho BN cảm thấy bủn rủn tay chân, choáng váng, đi không vững, mệt..."
Thật tình thì đệ cứ nghĩ ăn số 6 hơn 6 tháng rồi thì sẽ ko bị gì nhiều khi chuyển qua số 7 triệt để. Quá sai lầm!
Bởi vậy nếu ta cứ tà tà số <7 bao="bao" bi="bi" c="c" chuy="chuy" gi="gi" i="i" ko="ko" m="m" n="n" span="span" t="t" th="th">
Bây giờ thì chưa hòan tòan tốt đẹp hết nhưng đệ thấy khỏe khoắn lên rất nhiều và sẽ tiếp tục số 7 một thời gian nữa coi sẽ đi tới đâu!(MARHABA)
TRƯỚC HẾT HÃY PHÁT TRIỂN TRÍ PHÁN ĐOÁN TỐI CAO RỒI BẠN MUỐN LÀM GÌ THÌ LÀM.
-TS Ohsawa khuyên chúng ta nên thực hành nghiêm túc số 7 liên tục từ 7 tới 10 năm thì ta sẽ thấy thế giới này chuyển đổi 100% .Chúng ta sẽ tri ân mọi thứ trên cõi đời , từ tâm sẽ bao trùm khắp vũ trụ, ta đã bước vào thế giới vô hạn, tuyệt đối, vĩnh cửu, tràn ngập kì hoa dị thảo, hạnh phúc vô biên...
-Con đường tiến tới VÔ BIÊN cực kì đơn giản chỉ áp dụng PPTD và thấu đáo VSNL mà không cần PP nào khác. Vì có PP nào khai mở trí tuệ hiệu quả bằng PPTD đâu?
-Bà Lima thọ 102 tuổi, nhưng không ăn số 7 nên không có được trí tuê siêu việt như TS
-TS lúc sinh thời luôn ca ngợi những người thực hành số 7.
-Có ăn đúng thì mới thấy được sự kì diệu , và do đó tôn sùng TS Ohsawa hơn tất cả mọi thứ trên đời
15/7/2010 NVT

Chào huynh huynhdoan,
nca thấy trong phần nuôi con bằng phép Phật Bồ Tát cũng có bạn canbang đưa nội dung bài chú này lên nên cũng chép về và học thuộc. Hai vc ngày nào cũng tranh thủ niệm chú này để mong cho 2 đứa con khỏe mạnh. Hôm nay đọc kỹ mới thấy bài chú của huynh và bạn canbang có khác nhau 1 chút, vậy cái nào đúng hơn? Đọc chú này ngoài cầu nguyện sức khỏe cho trẻ con còn có tác dụng gì khác không huynh, nhờ huynh chỉ dẫn dùm nhé!Cám ơn huynh!(bài của nca)
MUỐN CHO CON ĐƯỢC KHỎE MẠNH VÀ THÔNG MINH CHỈ CÓ CÁCH ĐỘC NHẤT LÀ CHUYỂN HÓA DÒNG MÁU CỦA CON MÌNH TRỞ NÊN TRONG SẠCH BẰNG PPTD :
-Muốn chuyển đổi đau khổ thành hạnh phúc, ngu si thành thông minh, bệnh tật thành vô bệnh, chỉ có 1 con đường hiệu quả nhất là áp dụng nghiêm túc PPTD để chuyển hóa dòng máu ô nhiễm thành trong sạch, quân bình
-Phật dạy phải nghi ngờ mọi thứ ngay cả lời Phật cũng chớ vội tin, niềm tin phải đặt cơ sở TRẬT TỰ VŨ TRỤ, VÔ SONG NGUYÊN LÍ cùng sự trầm tư, trải nghiệm bản thân...mới là niềm tin chân chính
-Bố thí hết tài sản, niệm thần chú suốt ngày đêm...có làm dòng máu con bạn trong sạch không???
-ĂN ĐÚNG THÌ MỚI CÓ CHÁNH NIỆM, CHÁNH KIẾN, ĂN SAI DỄ RƠI VÀO TÀ ĐẠO, TÀ KIẾN.
17/7/2010 NVT

Không có nhận xét nào: