Tự Khúc
Nếu con nhớ thân con là cát bụi
Thì nghĩa gì một chiếc áo hào hoa
Đời trăm năm như thoáng chớp chiều tà
Một tích tắc đã ra người thiên cổ.
Nếu con nhớ cuộc đời bao thống khổ
Mà có vui cũng tạm vui thôi
Thì con hỡi hãy tôn thờ sự thật
Để tìm ra chân đích của kiếp người.
Nếu con nhớ phồn hoa muôn sắc vẻ
Gọi mời con mê đắm lợi và danh
Đôi mắt biết đã bao lần ứa đỏ
Nên trở về tìm lại mảnh trời xanh.
Nếu con nhớ tàn canh đời trắng mộng
Một bàn tay nắm - mở một bàn tay
Bao được - mất, hèn - sang cùng thắng - bại
Sẽ nhạt nhòa tựa chút khói nhẹ bay.
Nếu con nhớ thân con là lữ khách
Và trần gian là quán trọ đêm nay
Nghĩa cuộc đời dường sương, tuyết, gió, mây
Không vướng bận để đường xa nhẹ bước.
Nếu con nhớ giữa nẻo đường xuôi ngược
Bóng hình con là hiện thể tình thương
Lời Như Lai là thực tại chơn thường
Hãy nguyện hiến trái tim vì lẽ thật.
Nếu con nhớ giữa trăm ngàn tất bật
Có con đường lặng lẽ rất an nhiên
Và tự tại khi con nhìn thấy đạo
Bến trầm kha vắng sạch bóng ưu phiền.
(source:thanhnienphattu.net)
Đây là bài thơ Phật giáo mình thích nhất từ trước đến nay.
Đặc biệt là mình muốn ai cũng được đọc nó dù chỉ một lần.(của UPANI)
Tất cả các ý kiến của các thành viên trên diễn đàn đều mang nhiều ý nghĩa hay cho người đang áp dụng TD hay muốn tìm hiểu về TD. Không phải mình đưa ra vấn đề phân bón, thuốc trừ sâu hay việc ăn số 7 là kham khổ là vì bản thân mình như vậy, nhưng đây là ý kiến khách quan và thông qua trao đổi trên diễn đàn để tìm chân lý cho mọi vấn đề.
Theo mình nghĩ nếu như gạo và rau củ đều phải dùng phân bón và thuốc trừ sâu, thuốc kích thích thì chắc chắn tinh hoa của TD sẽ bị ảnh hưởng, nó sẽ làm giãm " công hiệu " của nó , thậm chí nếu như gạo lứt mà có thuốc trừ sâu và bảo quản thì phần vỏ bên ngoài sẽ mang độc tính cao. Như vậy không thể nói mình ăn số 7 là máu sẽ sạch được, biết rằng cơ chế tự nhiên của cơ thể là biết tự đào thải độc tố...
Con người ai cũng có bản năng cơ bản , trong đó nhu cầu ăn uống chính là bản năng rất mạnh. Mình nói kham khổ bởi vì mình thấy bất kỳ ai ăn số 7 1 thời gian dài đều rất xanh xao, mình thấy rất nhiều người đang ăn số 7 chỉ mong được tới ngày ăn ra. Và trên diễn đàn này không ít lần Cô Trâm cũng nêu lên nhiều trường hợp ăn số 7 gặp Cô tư vấn thì rất vui mừng đó sao?... Như bạn DieuHang ăn số 7 một thời gian dài như vậy quả thật rất giỏi. Mình nghĩ ai ăn được số 7 thời gian dài có thể xem họ là THÁNH NHÂN bởi vì họ có thể vượt qua bản thân một cách kỳ diệu. Nhưng nếu ai ăn số 7 không được mà đổ thừa hoàn cảnh thì mình nghĩ vì họ chưa vượt qua được bản thân thôi. Nếu đi làm thì vẫn có thể mang cơm lứt theo để ăn được mà! .... Lý thuyết , sách vở , nói suông, thực hành thực tế, hiệu quả thực tế luôn là các vấn đề tách bạch với nhau. Mình hiểu tại sao Cô Trâm nhiều lần đề nghị chú Trung nên text IQ định kỳ và xét nghiệm máu định kỳ up lên diễn đàn này.
(duongsinh2008)
SỐ 7 ĐÒI HỎI Ý CHÍ CAO , KHÔNG PHẢI AI CŨNG THEO ĐƯỢC
-Tất cả những người ăn số 7 một thời gian dài đều rất xanh xao???
+Các BN đang ăn số 7 thì thấy xanh xao, yếu mệt ,có người da chuyển thành sậm đen...Đó là giai đoạn quá độ. Khi họ lành bệnh thì số 7 sẽ làm cho họ khỏe mạnh, tràn đầy sức sống, ham thích hoạt động, vui vẻ yêu đời,trí tuệ phát triển. Gần họ, ta cảm thấy dễ chịu, ưa thích. Người có gầy ốm nhưng gương mặt có thần.Đứa trẻ ăn số 7 thì vô cùng dễ thương.Người ăn số 7 đi đâu cũng gặp may, họ vượt qua tất cả các sự khó khăn một cách kì diệu.Số 7 phát sinh trí tuệ nên người ăn số 7 sẽ có được vô số phước báu không thể nghĩ bàn...
+Trước sự ô nhiễm tràn lan của mọi loại thực phẩm, người TD phải biết lựa chọn, chế biến để có được món ăn ngon lành và tốt cho sức khỏe.
-Có cần test IQ, xét nghiệm máu định kì để biết chắc số 7 tốt hay xấu cho sức khỏe và trí tuệ không???
+Những ai nghi ngờ lời dạy của TS Ohsawa thì chính bản thân người đó nên thực hành số 7 trong khoảng 1 tháng để họ có câu trả lời chắc chắn.Vì LÍ THUYẾT MÀ KHÔNG THỰC HÀNH LÀ VÔ ÍCH. TS Ohsawa ,Đức Phật, Đức Chúa Jesus đều dạy phải thực hành chứ đừng tranh cải suông trên lí thuyết.Vì chân lí thì vĩnh cửu, tuyệt đối...không phải ai cũng tiếp cận được.
24/7/2010 NVT
Bạn duongsinh2008!! DH thực tình không dám tranh luận hay có ý kiến gì về số 7 cả vì sách vở TD mua khá nhiều nhưng vẫn bỏ trong góc tủ vì chưa có thời gian đọc, nếu có đọc mà chưa trải nghiệm thì cũng chỉ là lý thuyết suông. Chỉ nghe bác VT thường hay nhắc lại lời của TS Ohsawa cho là ăn số 7 càng lâu càng tốt. Lúc trước DH ăn số 7 lâu là để trị bệnh vì cơ thể quá âm. Nghe theo thầy Tuệ Hải nên ăn số 7 và thời gian dài nhất là khỏang 5 tháng như đã trình bày trên. DH thấy ăn số 7 lúc đầu rất khó, nhai cơm cứ khô như rơm... Sau đó chuyển sang ăn số 6 một thời gian cho cơ thể thích nghi mới làm bàn đạp nhảy vào số 7. Với cơ thể DH thì thấy số 7 trị bệnh nhanh nhất, sức khỏe càng ngày càng khá hơn nhưng người thì ốm o, gầy guộc, da không sáng... DH nghĩ là chắc tại mình chưa thải hết đôc, nếu đào thải hết độc rồi chắc da sẽ sáng hơn và người sẽ mập lên, nhưng không biết là bao giờ? Càng về sau số 7 đúng như bác VT nói là ko thèm gì cả. Đó là lúc mà ăn cơm lứt với mè hay ko có mè chỉ muối thôi, nhai cho kỹ thì thấy cơm lứt là ngon nhất, mọi thứ sơn hào hải vị khác trên đời này cũng chỉ ngon đến thế là cùng chứ không thể ngon hơn miếng cơm lứt nhai kỹ này được. Đó là giai đoạn DH cảm thấy rất thích thú và không muốn ăn ra nữa nhưng vì đang sống với gia đình, cộng đồng nên không phải mình muốn cái gì cũng thực hiện được. Đi làm thì vẫn mang cơm lứt theo nhưng những khi đi đâu xa nhà hay liên hoan , sinh họat chung với mọi người mình không muốn tách rời nên đành tùy duyên. Ăn Số 7 ăn liên tục thì mới không thèm gì nữa cả, chẳng còn bị vướng bận với sức hút của thức ăn nào nữa cả, thế nhưng chỉ cần đôi bữa phá giới thì nó sẽ chuyển sang cực khác ngay, sẽ thèm khát và bị thức ăn cuốn hút rất mãnh liệt. Nên đúng là ăn số 7 không khó nhưng khó là mình không vượt qua được những chướng ngại đời thường. DH bị bệnh eczema khó trị lắm, tây y, đông y gì cũng không được. Lúc ăn số 6 vẫn không xong, chỉ có ăn số 7 dài ngày thì hết bệnh. sau đó duy trì ăn số 5,6 thì cơ thể vẫn ổn định, bệnh không tái phát nhưng sau đó có một đọan thời gian DH ăn uống không nghiêm túc, phi thực dưỡng, bệnh Eczema trở lại và nặng hơn, ăn lại số 6 không hết, giờ chỉ có cách ăn số 7 như đợt trước mói dám hy vọng hết bệnh. Hiện tại chưa thể thực hiện được nên đành chấp nhận sống chung với ''lũ'' vậy.
Qua đó DH thấy đúng là thực hiện số 7 nghiêm túc trong thời gian dài quả thật khó.
(DIEUHANG)
-Để chữa Eczema, Tây Y dùng một loại thuốc cực âm chích thẳng vào vết thương thì bệnh sẽ lành với chỉ 1 mũi thuốc, nhưng thuốc này gây hại cho xương
-Dán cao khoai sọ mỗi ngày thì bệnh sẽ mau lành
25/7/2010 NVT
Ông NVT có trí phán đoán thấp, có tính cố chấp lại hay thành kiến với những người "nổi tiếng":
- Khi ông Trung ra HN ông khen cơ sở Thực dưỡng của chùa Duệ Tú là bán rẻ nên tới đó ăn???? ông quan tâm nhiều tới đắt và rẻ không quan tâm tới chất lượng ... những người bạn của tôi và không phải bạn tới đó ăn, và mua đồ, khi họ tới nhà tôi như là họ đang chết đuối vớ phải cọc: ông nên hỏi cô Hà mà cả nhà ăn Td và cô ấy sẽ là linh hồn Td của Hà Nội trong tương lai (0437184424) về chùa Duệ Tú để cô ấy nói cho mà nghe. Cô Hà và gia đình cô ấy thường không ăn bữa chiều, đây là một điều mà một cư sĩ tại gia khó lòng mà thực hiện, ngay các thầy bắc tông cũng ăn ngày 3 bữa trở lên.
- Dưới con mắt của ông Trung thì ông Hưng là nhà giầu: nhưng ông không hề biết bác Hưng là người chịu nhiều cay đắng và nhiều đối nghịch trong cuộc sống mà vẫn sống khỏe mạnh và tốt bụng, ông không hề biết bác ấy luôn là người bị kẻ khác lợi dụng lòng tốt, chiếm đoạt tài sản và lừa lọc, hiện bác ấy luôn nợ chính phủ Úc khá nhiều tiền do những người anh em con cháu (ân ái thì biệt ly oán thù thì gặp gỡ)... tuy nhiên vào phút trót thì bác ấy lại được hanh thông... cũng như tôi, cuộc đời tôi gặp khá nhiều cảnh khốn khổ nhưng vào phút trót thường hanh thông. Tuy nhiên bác Trung không biết chuyện rõ cho nên bác Trung phong bác Hưng thuộc "nhà giầu"... đó là do trí phán đoán của bác hơi bị kém, nhìn người chưa tinh.
Bác Trung nên xem lại bản thân: bác thường "không ưa" người "trong nhà", chả thấy bác không ưa người ngoài đường... nếu bác mà yêu được cả những người bác "ghét" thì việc đắc đạo của bác chỉ là trong nháy mắt khỏi cần ăn số 7 dài ngày. Đây là chỗ bí mật của ĐẠO... chỉ cần "nhận ra" mà thôi.
Xem ra bác Trung đang tìm cách chứng minh tôi và bác Hưng là những người đáng ghét và làm những điều không đáng làm...
Bác Hưng thường đặt báo Macrobiotics Today cho VN, bạn nào cần có báo tiếng Anh hai tháng 1 kỳ thì xin liên hệ với tôi...
Chưa có một người nào thành công và nổi tiếng lại là người luôn "nằm trong nhung lụa" và gặp những cảnh suôn sẻ ngay từ đầu.
Cách nhận xét và nói năng của bác Trung trên diễn đàn này sẽ làm cho vô số người quay lưng lại với gạo lứt chứ không phải họ đọc xong những dòng này sẽ vội chạy tới Chân Nguyên để mua cốm gạo rang ngon ròn xốp... bác ấy đã sa đà vào khoái khẩu và không khoái khẩu, lỗi thứ 2 của người có trí phán đoán cao.
Nếu đặt lợi ích thực sự của sức khỏe thực sự lên trên hết: khoái khẩu sinh ra tâm tham đắm chấp trước, trong khi mọi sự đúng ra chỉ là âm và dương, và vượt khỏi âm và dương là vượt khỏi xấu tốt, ngon và không ngon, rẻ và đắt, giầu và nghèo, coi thường và quí trọng, đúng và sai... trong quyển "A xít và kiềm" phần kết luận đã chỉ rõ ra được người viết quyển đó có trí phán đoán cao vì vào phút kết họ xóa nhòa ranh giới của âm và dương: vì nó là pháp giả lập, pháp đối đãi.
Chúng ta đừng quên câu chuyện: con sáo đực con sáo cái nhé.
Hai vợ chồng nhà kia: khi ăn cơm cùng nhau có con chim rán trong bữa ăn: vợ bảo đó là con sáo cái, chồng bảo sáo đực... thế là cãi nhau... sau đó tình yêu thắng thế... họ xếp câu chuyện vào xó... một thời gian sau tình yêu xẹp xuống và lý trí cao hơn (đúng sai, thắng thua...) làm chủ thế là hai vợ chồng lại lôi sáo đực sáo cái ra cãi nhau và cứ như vậy: khi tình yêu thắng thế... mọi chuyện có thể dàn xếp êm đẹp... khi lý trí thắng thế: nó chỉ cần thắng không cần biết thứ gì khác...
Và chiến tranh nổ ra cũng chỉ vì thế: không nên phán xét người khác nếu bạn không muốn bị người khác phán xét sai lầm.
Dầu phán xét đúng thì thực ra nó cũng chả có giá trị bằng tình yêu.
Nếu bạn đúng và bạn không yêu tôi; thà bạn sai tí mà bạn yêu tôi thì xem ra còn tốt hơn? và nếu bạn đúng và bạn từ tâm từ ái với tôi thì càng tốt cho thế giới này hơn.
Chúng ta nên tôn trọng lẫn nhau; nếu bác Trung vẫn tiếp tục "ăn nói" theo cái kiểu của bác mà không biến dịch theo chiều hướng tốt hơn thì chắc chắn chúng em vì "mộng lớn" không muốn làm hỏng lớp trẻ ...em xin xóa những bài bác gõ hay là sẽ lược bớt những bài viết đụng chạm của bác quá nhiều và lâu dài không chịu sửa sai của bác đi nhé: vì bác mà nói đúng và có tính chât xây dựng thì còn lợi ích...
Thời gian bác ra HN cách đây 2,3 năm, khi em đưa hai bác tới nhà cô Lý ở, em thấy có lúc bác gái cũng lầu bầu lẩm bẩm không chịu được tính nết của bác, bác gái có phàn nàn về bác đấy ạ. Còn em gặp vợ chồng bác Hưng nhiều lần: bác gái không hề ăn gạo lứt và không chịu theo con đường của bác trai... ấy thế mà bác gái rất là kính phục chồng và nói về bác trai những điều mà làm chồng người nào cũng khoái hết cả ... dầu là bác gái (là người theo đạo Thiên Chúa) cũng có "chê chồng" về những tính tốt dễ bị người khác lợi dụng... hay là những người sống ở nước ngoài tôi thấy ít nhiều họ có tính cách phóng khoáng.... không hay thù dai nhớ lâu như người chỉ ở trong nước? Có lần tôi gặp một người cố chấp... tự dưng tâm tôi nói ở trong: phải cho ông này sang Mỹ ở một thời gian... Tôi thấy những người theo đạo khác với những người không theo đạo là người có đạo tâm của họ rất là mềm (dễ có tâm từ và tâm bi) còn người không theo đạo thì tâm thường cứng cỏi, Thiên Chúa gọi là cứng lòng: họ mà ghét nhau... sẽ tới mức họ muốn triệt tiêu nhau ngay...
Tâm là một người bạn đạo của tôi ... tôi thường quí nể cô ấy: có lần cô ấy nói: ăn gạo lứt thì không ngon, vì thế người ăn gạo lứt dễ tu ... nếu gạo lứt mà NGON thì thiên hạ đã ăn gạo lứt hết cả từ lâu rồi...
Còn chuyện gạo lứt rang của HN thì là do phước báu của HN, đó không phải là gạo lứt nếp đỏ mà là một loại gạo gọi là "Be lạnh"... tôi không sáng tạo ra món ăn này.... mà là phước báu của cả cộng đồng: nhất ẩm nhất trác giai do tiền định.
Phải xem lại những con người tham gia làm Td: vợ ông Trung không chịu nổi nhân cách của cô chủ quán Chân Nguyên là cô Nhi, bắt đầu từ lần này chúng tôi cũng cắt đứt mọi mối quan hệ làm ăn với cô ấy vì thái độ của cô ấy không hợp lẽ đạo.
Khi nào hợp lẽ đạo thì lại làm ăn tiếp tục nếu không thì không có cái gọi là chánh nghiệp, chánh ngữ... và không lọt được vào bát chánh đạo thì không có gì để nói để bàn hay để làm nữa cả, vì nó không đi vào đạo lộ của giải thoát.
Trước khi ăn bất cứ một miếng ăn nào để thẩm định độ âm dương của thực phẩm: bạn nên dùng miếng thử độ a xít và kiềm... trước và sau miếng ăn đó.
Gạo lứt rang vàng hạ thổ là loại gạo cực dương và tạo nhiều kiềm dương cho con người... do vậy may sao HN lại có loại gạo be lạnh đó để giúp mọi người dễ tiếp cận với Td.
Cô Nhi nhiều lần muốn gửi món "cốm gạo lứt" đó ra cho tôi bán nhưng tôi đã từ chối bởi hai lẽ: thứ nhất là món ăn từ xa mang tới, thứ hai là nó lồng cồng, chiếm diện tích và có vẻ khoái khẩu: tôi không thích một cái gì thái quá và "đánh thẳng vào tâm tham của con người" như "món đó", tôi ghê rợn khi thấy con người có thể mê man khoai khoái trong mồm tới mức như thế... và khi họ khoái cái này và ghét cái kia thì họ còn xa lắm với ĐẠO. Vả lại tôi có cảm giác là cách làm món "cốm" đó chính là cách nổ bỏng... mà tôi thấy đầy mặt trái... nhiều người nhăn mặt báo cho tôi biết là ăn thỉ dòn xốp nhưng nhạt, nhạt là đúng bởi mọi thứ thực phẩm trong NAM nhất là mảng ngũ cốc thì đều thua xa những thứ đó của Miền bắc, đó là phước báu của người miền bắc mà thôi.
Hiện nay, người thực dưỡng miền nam đang dùng thường xuyên những thứ này của miền bắc:
- Trà Bancha
- Trà cành
- Kê
- Bột sắn dây.
- Mơ muối.
-...
Chưa kể mảng sách mà chúng tôi làm...
(Đặc biệt là nhà tôi vừa mới đủ duyên có được món sắn dây đồi... mơ mãi giờ mới gặp!)
-... vì sạo lại dùng thường xuyên những thực phẩm này của miền bắc: vì những thứ đó ở miền bắc thì nó dương hơn.
Hiện nay những người nào mà đã ăn hai loại cốm chỗ cô Nhi và gạo lứt rang chỗ nhà tôi thì đều cho chung một nhận xét: gạo lứt rang gọi là cốm đó thì ăn nhạt nhẽo hơn.
Bằng chứng là nhà Lan đã và đang ngày một lấy nhiều loại đó hơn về bán ở nhà. Lan kể là trẻ con nhà Lan cũng thích ăn loại gạo đó hơn.
Ngọc nhà tôi cũng không khoái món cơm lứt nhưng món gạo rang đó giờ nó thích ăn hơn vì ăn gạo rang thì nường thấy cơ thể nường tốt hơn...
Trước đây tôi cũng đã làm món cốm gạo lứt theo cách thầy Tuệ Hải chỉ và bán cũng khá chạy nhiều người thích ăn: và có bán cả hai loại ở nhà... sau đó tôi thấy cách làm chín gạo rồi phơi... rồi rang...là cách thức làm khổ người sản xuất tới mức tối đa... tôi thấy tội cho những người sản xuất mà độ vệ sinh an toàn thực phẩm không đảm bảo... Đức Phật dạy không làm khổ mình không làm khổ người: nếu ăn một miếng mà biết nó được sản xuất quá cực nhọc và gian khổ thì thử hỏi ăn có thấy ngon không? ăn một miếng là nợ một miếng....thứ hai nếu làm theo "cách khác" là bỏ vào máy làm nổ thì càng không có lợi cho sức khỏe vì tôi biết rõ máy nổ bỏng ngày nay không được ưu ái và nghề đó phải bỏ dần vì cái giăng gì đó vặn chặt nút có thành phần của chì gây độc cho cơ thể... họ phải nút thật chặt để tạo ra khí nén...
Vả lại hạt gạo nở bung ra quá mạnh: thì các thành phần cám và mầm gạo sẽ tơi tả ra và chạy xuống dưới đáy của phần bao đựng... còn nếu cho vào máy đùn ra như là loại làm bỏng mà chúng tôi đã từng làm ở HN thì cũng không phải là phương pháp khả thi...vì NÓ cũng thuộc hệ để lâu thì có mùi... và hạt gạo đã bị máy ép đùn làm xốp tối đa.
Ở HN người ta làm đùn ra to bằng ngón tay, còn chỗ chị Nhi thì có lẽ chị ấy đã hợp đồng cho đùn bằng con sâu... nhỏ hơn...
Loại gạo lứt cho vào máy đùn ra như thế thì chất lượng cũng không bảo đảm mức mà một người sành ăn cơm lứt người ta dễ dàng chấp nhận.
Buồn cười có một chị bạn là phiên dịch và dịch thuật: chị ấy mượn lời người khác bảo nhà tôi bán đắt mà người ta vẫn tới mua đông... tôi thấy buồn cười vì chị ấy so sánh thế là so với cái gì?
Và mặt khác chị ấy dịch sách cho tôi thì lại "lấy đắt" ... vì chị ấy luôn khoe là chị ấy dịch giỏi và người ta nhờ chị ấy dịch những 15 USD 1 trang... và chị ấy không chịu dịch không cho tôi bao giờ... trong khi đó trước đây nhiều người "dịch không" cho tôi và vì thế mới có những quyển sách ra đời... khi tôi làm sách và kể thật tình với một người bạn trẻ định cộng tác làm sách với tôi...lập tức ho điếc luôn không thèm nghe: vì chỉ có lõm và lõm... không hề có lãi... hi.
Họ không quan tâm tới việc họ mua hàng ở nhà tôi họ được khỏi bệnh nhanh hơn bất cứ họ tới với cửa hàng Thực dưỡng nào khác... bởi có nhiều duyên lành tụ hội ở cửa hàng Td nhà tôi, từ trường ở nhà tôi rất là tốt, gặp tôi là một duyên lành vì cảm thấy thoải mái sảng khoái thích bị bệnh chứ không sợ và ghét bệnh nữa... không thích khỏi bệnh nhanh chóng nữa: vì đó cũng là tham... và còn tham là còn khổ dài dài... dầu là tham sức khỏe, tham trí tuệ...
Nhà tôi thường có băng kinh sách tâm linh để hướng đạo cho mọi người vào con đường bát chánh: tủ sách tâm linh của nhà tôi thường có những quyển "hay nhất"... thầy Thái Bình tới nhà tôi và gieo lên là thầy cứ đi tìm mãi quyển "Cơ sở Mật giáo Tây Tạng" mãi không ra... nhà tôi cũng có nhiều xá lợi của các vị thánh tăng... và "phong thủy" của nhà tôi thì lại được quá khen... tới mức nhà hàng xóm đi xem bói ở đâu có lần muốn đổi nhà với nhà tôi... tôi ngồi thiền ở nhà tôi thấy có linh ảnh và thấy cực tĩnh...
Sư Thư về tới nhà tôi cũng khen và muốn mọi người tới nhà tôi tu tập hàng tuần... chị giúp việc nhà tôi rất thích phục vụ chư tăng ni... rất tận tâm được mọi người mua hàng "không ghét, không khó chịu" chưa có ai chê người bán hàng với tôi còn những người khác thì họ "chê ngay"...
Mảnh đất tôi ở gia đình tôi đã ở đó hơn 30 năm, từ trường ở đây vẫn còn rất là tốt... tâm mọi người chỉ neo vào những chỗ làm họ họ khổ sở và so đo tính toán, họ nên bay bổng tới những gì mà ai có tai thì nghe, có mắt thì thấy...
Chỗ cô Nhi vẫn còn hai mảng: một mảng bán đồ khô và một mảng nấu ăn... và có quán ăn bán lấy tiền... trong khi từ 3,4 năm nay chúng tôi phục vụ ăn uống miễn phí cho rất là nhiều người tới nhà, dạy cho họ nấu ăn không lấy tiền... chọ họ nơi ăn chốn ở để tiếp cận Td...
Tôi chỉ thích làm những gì mà chưa có ai từng làm và mọi thứ đều còn biến dịch: trước đây tôi nghĩ là phải có cái nhà mấy tầng để tầng nào vào việc nấy... nay đã từ bỏ ý nghĩ ấy thế là được giải thoát.
Cô Lý là một "chuyên gia" về nhịn ăn hơi tí là cô nhịn ăn và ăn "số 7" tôi nói nhiều lần là già rồi cần phải bổ chứ không phải là "tả" nhịn ăn và ăn số 7 theo tôi là cách "tả' công phạt, chứ không phải là bổ dưỡng... cô Lý năm này ngoài 70 tuổi, nhưng cô ấy hơi có tính giống ông Trung là bảo thủ và trung thành với "đường lối" của cô ấy (cô ấy ăn chay trường)... và 2,3 tuần này là cô ấy
bị sưng đau đầu gối không đi đâu được; thầy của tôi sang VN và sư Thư là "cạ" của cô ấy mà cũng không thấy mặt cô đâu?
Tôi có lời khuyên với cô ấy nhưng cô ấy ít chịu nghe... và sau 3,4 tuần gặp lại chân vẫn sưng to đỏ và đầu gối to lên và đau... Tôi nhớ là khi về già người ta còn phải uống cao để bổ sung chất keo? di động của cô Lý: 0955028289. Mong ông Trung tư vấn được cho cô Lý để cô ấy khỏi bị đau sưng đầu gối...
Và cô ấy không thường ăn rong biển phổ tai, miso cũng như tương...tóm lại là ăn thiếu
chất. Ăn chay gạo lứt cũng nên ăn đủ chất.
Một mảnh không mầu mỡ cỏ cũng không thèm mọc nữa là người già... cho nên khi về già bạn càng cần ăn ít lại và đủ bổ dưỡng dễ tiêu hóa, cần phải thư giãn thành thơi nhiều hơn.
Nếu không biết tu tập, năng lượng của bạn thay vì để xây dựng thì lại thành ra đang dùng để phá hoại mà lại không tự biết cứ tưởng như thế là ta đúng ... và bản ngã tăng trưởng ngày càng lớn. Đức khiêm cung rất là cần thiết cho con người nếu không là thiếu điểm để vào nước thiên đàng.
Mong bác Trung cứ hàng tuần và hàng tháng cung cấp thông tin về quá trình ăn số 7 của bác cho bá tánh được chiêm ngưỡng và học tập... tất nhiên là học tập những điều hay và bổ ích; mong bác tiến mãi trên con đường thiên lý; khi nhận ra những điều dở tốt nhất là bác không nên lập lại.
Chính vợ bác Trung cũng không chịu đựng được cách làm việc của cô Nhi và phải từ bỏ không cộng tác; 2,3 năm qua tôi cũng có "làm việc" với cô Nhi nhưng vừa qua cô ấy không chịu trách nhiệm thanh toán tiền hàng nợ cho tôi, dầu nhắn tin di động và gọi hỏi nhiều lần... khi hỏi tới cô ấy... thì cô ấy bảo cô ấy chỉ phụ trách những mảng khác... vì thế tôi thấy không ổn trong cách làm việc thiếu trách nhiệm nên không "cộng tác" nữa... tôi bảo với cô ấy là tôi yêu hòa bình hơn là yêu tiền.
Đức Phật dạy: thà ở một mình, không ở gần người không có chánh niệm... tôi đã phải lăn lộn ở với những người hoàn toàn không biết chánh niệm là gì chỉ mê công việc và mê tiền... tôi rất sợ những người như thế.
Họ làm như chỉ có hai thứ đó là có thể đảm bảo chắc chắn là được hạnh phúc. Có một ngàn lẻ một cách để có hạnh phúc.. trong đó ăn cơm lứt chỉ là một trong những phương tiện thiện xảo để có hạnh phúc nhưng xin nhớ nó là phương tiện không phải là mục đích vì thế thấy người khác không ăn cơm gạo lứt nghĩa là họ đang đi phương tiện khác mà thôi.
Muốn người khác theo mình là một tà kiến.
Ngọc Trâm
Anh đã tự cho quyền chửi thậm tệ những người TD mà anh cho là sai....Nên anh có sự e dè ,sợ đụng chạm trực tiếp...Nếu anh chạm trán NVT, thì chúng ta sẽ bắt tay và tiếp tục tranh luận...để tìm cầu chân lí...Nhưng kẻ giàu vô cùng khó bước vào cõi trời...
Bác Trung nhận định về bác Hưng như thế là chưa đúng sự thật: nếu bảo tôi có thích gặp những người coi thường kinh bỉ tôi không thì chắc chắn là tôi cũng sẽ trả lời là không.
Ngay cái cây nó cũng khoái sự tử tế: người ta thường kéo đàn cho cây cà chua "nghe" và nó bỗng ra những quả đẹp và to nhất để tri ân người tán thán nó.
Tiên sinh Ohsawa chê ai hay chủ thuyết nào thường là đúng còn bác Trung chê ai thường là sai, đó là điều mà bác Trung cần phải tự xem xét mình nhiều hơn.
Sống sao để không ai căm giận mình và muốn gặp mặt mình, nghe tên mình là mọi người đã hoan hỉ và kính nể là điều mà ai cũng muốn: bác Trung dùng từ "chạm trán" có nhiều thái độ khá trần tục, cho nên trong trường hợp bác Hưng là bác ấy không khoái gặp cũng e rằng PHẢI, gặp để làm gì? có ai muốn chiến tranh mà lại không muốn hòa bình?
Bác thử làm thí nghiệm xem: bác nuôi một cái cây vô tích sự nào đó? tôi nghĩ răng chưa có cái cây nào vô tích sự cả, đó là lấy ví dụ: bác để hai bồn ở hai nơi: một nơi bác chăm tưới và khen tặng một nơi bác ăn nói kiểu như với tôi và bác Hưng... bác thử đổi xử với cái cây xem chúng sẽ như thế nào?
Nói gì với con người... tôi vô cùng tán thán sự im lặng thánh thiện của bác Hưng, bác ấy không thèm nói chuyện tranh luận với bác Trung dầu bác Trung khích bác thế nào bác cũng làm ngơ, đó là: trả thù là đứng ngang hàng với kẻ thù và tha thứ là đứng trên kẻ thù. Tôi không có ý nghĩ hai người này thù nhau nhưng đó là câu nói của người xưa xin nhắc lại và đó cũng là khẩu hiệu nhắc tôi sống từ khi tôi còn là sinh viên.
Khi người ta nguyện dâng hiến sinh mạng và cuộc đời mình lên Tam Bảo và các bậc thầy, chắc chắn phước báu sẽ tới...
Cũng xin nói thêm là tôi đã nhiều lần chứng kiến cách làm, từng ăn và từng bán cái gọi là "bỏng" gạo, trong nam hiện gọi là cốm gạo như của chỗ chị Nhi làm... chúng tôi đã làm và bán từ khoảng 15 năm trước và có những vị còn cho vào gạo trước khi đem đùn thành "bỏng" thành phần giống y như là bột kokkoh nữa... nhưng những thứ đó không để được lâu và ăn cứ lèo tèo trong miệng... chả được lòng người... vì nhìn thấy cách làm ... cho nên tôi dứt khoát không bán loại đó... chị Nhi muốn tôi lấy bỏng gạo lứt của chị bán như tôi cũng không OK, vì cái gì cũng phải qua bộ lọc: việc mình làm vì cái tâm gì điều khiển? do trí tuệ hay do tâm tham xúi làm xúi bán? tôi có thể bán mấy loại ở nhà tôi thuộc về hệ "bỏng ăn liền" nhưng tôi là người tu hành tôi không thích "nhiều thứ" mà tôi chỉ nghĩ là mấy thứ như thế đủ rồi, lắm món là tham...
Cuộc đời của chúng ta vèo một cái là đã mắt mờ chân chậm dần... ngồi đó mà phán xét lung tung... chi bằng làm sao thân tâm ta an lành dầu ta có gặp ai thì cũng là do duyên... mà sao ta lại cứ CHĨA vào người này người kia mà phán xét sai lầm thì tự mình bêu riếu mình trên diễn đàn? Nhất là trong giai đoạn đang ăn số 7 nữa...?
Nếu bác Trung cứ đà này tôi nghĩ có lẽ bác hơi bị tâm thần?
Bản ngã của bác rất là to, bác có biết điều đó không ạ?
Bác lại là người lớn tuổi và lâu năm áp dụng Thực dưỡng, chả có ai dám nói những điều như thế với bác?
Nếu một người không biết tu theo chánh Pháp thì thường sở hữu 62 tà kiến về tự ngã... tất cả những gì xảy ra thực chất không có một ai không có một người nào đứng đằng sau những sự hiện kể cả cái tôi to đùng của bác cũng không là gì trước tồn tại... nó chỉ có giá trị với chính bản thân bác!
Bác không nhận ra sự vô ngã trong mọi tiến trình thì càng ăn số 7 bác càng trở nên một người vạch lá tìm sâu ...tìm lỗi người là điều mà nhà Phật không khuyến khích nên làm... tìm ra được lỗi mình thì chỉ có các bậc thầy mới làm nổi.
________Ngọc Trâm_________
Kinh Buông Bỏ Ý Muốn Hơn Thua
(Dũng Từ Phạm Chí Kinh)
Nghĩa Túc Kinh, kinh thứ tám, Đại Tạng Tân Tu 198
tương đương với Pasùra Sutta, Sutta-Nipàta 824-834
1. Tự mình cho là mình đã có pháp thanh tịnh cao nhất, kẻ khác không ai có tuệ giác lớn bằng mình. Kẹt vào cái sở tri của mình và thích thú với cái ý nghĩ là mình đã nắm được chân lý, thái độ ấy đưa người ta đến sự hành trì sai lạc.
2. Trong những buổi hội họp thường muốn tỏ ra rằng mình hơn người. Ai cũng cứ nói rằng kẻ kia còn là những người u tối. Lòng cứ đinh ninh là mình có chân lý, nhưng mình không thực sự biết là mình đang nói gì. Cứ thế mọi người đặt cho nhau những câu hỏi về chân lý và hy vọng là phía bên kia người ta sẽ không thể trả lời những cật vấn của mình được.
3. Trong đám đông, họ cật vấn nhau, họ đặt lại những câu hỏi cho khó khăn trong các buổi tranh luận. Khi bị dồn vào thế không trả lời được, người ta nổi cơn giận dữ tại vì đối với những vấn đề gọi là nan giải, ai cũng cho là mình hay nhất.
4. Lúc bấy giờ, trong sự thực tập của mình, mình bắt đầu có sự nghi ngờ tự cho mình là đã đi sai lạc, mình bắt đầu có tâm hành hối hận. Trong giọng nói của mình, bắt đầu có sự mất tự tin và mình không còn tin tưởng vào cái biết của mình nữa. Cuối cùng, cái thao thức muốn đặt những câu vấn nạn kia chẳng giúp ích được gì cho chính mình.
5. Buồn rầu, lo lắng và khổ đau khi thấy mình thua cuộc. Mình ngồi không vui mà nằm xuống cũng còn ấm ức hoặc hối hận. Cái công phu học hỏi của mình xưa nay vốn là sai lạc cho nên mới đưa tới những lời nói và những ý định như thế. Một khi thấy mình bị lép vế trong cuộc tranh luận rồi thì mình lại rơi vào mặc cảm thua kém.
6. Thấy điều ấy rồi thì mình ngậm miệng lại, không dám nói nữa bởi vì mình biết nếu mà gấp gáp nói ra một điều gì nữa thì vấn nạn lại do đó mà phát sinh. Vì có chủ ý vấn nạn cho nên mới phát sinh ra những cuộc tranh chấp nguyên do cũng chỉ vì mình muốn được khen ngợi, được nổi bật giữa đám đông.
7. Những lời ngợi khen đẹp đẽ kia làm phát sinh sự thích thú cho nên ai cũng bị kẹt vào. Chính thái độ tự cao tự đại của mình làm cho mình rơi xuống thấp. Không chịu lắng nghe học hỏi thì làm sao ta có thể đi lên?
8. Nếu quả thực có tâm tu học thì ta sẽ không có nhu yếu tranh luận như thế. Không đi theo con đường (tranh luận) kia thì ta sẽ có cơ hội đi tới giải thoát tốt đẹp. Nếu cứ ỷ vào (cái hay, cái giỏi của mình) thì sẽ có nhu yếu năng nổ đi tìm một đối tượng mà mình muốn nạn vấn hơn thua.
9. Tới và đi với thái độ hùng hổ, kẻ ấy không cảm thấy hổ thẹn, kẻ này bảo rằng: "ai có đủ sức nghị luận được với anh, ngoài tôi? Ôm lấy cái khối si mê của mình, rất muốn la lên rằng: “Chủ trương của quý vị toàn là sai lạc”. Mình đang tự cố thủ lấy cái sai lầm của chính mình, thật sự là mình chỉ mới đi loanh quanh với cái hoa mà chưa bao giờ đi tới được cái quả. Những lời do chính mình nói ra mình cũng chưa hiểu được cái ý nghĩa của chúng nữa là.
10. Phải (có can đảm) vượt khỏi cái sai lầm của mình để tìm cầu sự khai minh. Giáo và nghĩa phải đi đôi với nhau, đừng để hai cái chống đối và làm tổn thương nhau. Người đại diện được cái Thiện không còn nhu yếu nói năng gì nữa. Kẻ kia dù đúng hay sai, (tốt hay xấu) ta cũng không cần quan tâm lo lắng.
11. Chủ đích của sự hành trì là tìm được cánh cửa (đi vào giải thoát). Đối tượng nào của tâm ý cũng đều phải để tâm quán chiếu cho tường tận. Cùng với vị chỉ huy trưởng tập họp và đàm luận chiến thuật với ba quân của mình, từ đốm sáng mờ mờ của con đom đóm, ta phát hiện lên ánh hào quang tỏa chiếu khắp nơi rạng rỡ
(MODAOXUANHANOI)
MỤC ĐÍCH TRANH LUẬN KHÔNG PHẢI LÀ TRANH HƠN THUA MÀ LÀ ĐỂ TÌM CẦU CHÂN LÍ
-NVT có trí phán đoán rất thấp, luôn luôn phải tự cải tạo mình để trở thành người tốt
-NVT là tay cực đoan, quá khích, cố chấp, bệnh tâm thần, kẻ giết người, đao phủ, làm hại cho thế hệ trẻ….Các bạn có quyền phê phán tùy theo trí phán đoán của các bạn. Chúng tôi xin chấp nhận hết tất cả…
-Bà xã tôi nghỉ làm ở Chân Nguyên không phải bị cô Nhi đối xử tệ bạc mà vì bà ấy không thích kinh doanh.
-Chân Nguyên vừa mở thêm 1 cơ sở nữa ở số 92/31 Trần Mai Ninh P12 Q Tân Bình ( 08.62700618)
-Chúng tôi rất kính phục cô Cúc là mẹ cô Nhi đã tổ chức rất nhiều buổi họp mặt TD và hỗ trợ chúng tôi truyền bá PPTD
-Chúng tôi cũng rất kính phục cô Lý ở thôn Đại Định, Hà Tây, Hà Nội là một người nói không hay nhưng phục vụ BN hết lòng và vô vụ lợi. Nhà cô Lý biến thành nơi trị bệnh bằng nhịn ăn và số 7 nổi tiếng ở Hà Nội . Mong cô mau hết bệnh vì mọi người rất quý cô và BN rất cần cô.
-Tất cả các cuộc tranh luận đều có mục đích PHÊ VÀ TỰ PHÊ để tìm cầu chân lí và giúp nhau cùng tiến bộ chứ không phải tranh hơn thua, khoe khoan, tự cao tự đại, bịt miệng , cắt bỏ các dị biệt, cấm không được tôn sùng TS Ohsawa hơn Phật …
25/7/2010 NVT
Cám ơn Chú Trung luôn luôn trả lời tường tận từng câu thắc mắc của các thành viên trên diễn đàn!
Cháu xin phép hỏi Chú thêm:
Trí phán đoán tối cao là trí phán đoán như thế nào? Nó có phải là trí thông minh? Nếu là trí thông minh thì nó phụ thuộc vào bẩm sinh là chủ yếu chứ?Và nếu một người vốn ngu đần thì cho họ ăn số 7 họ có thể thông minh hơn không? Chú nói rằng người mới ăn TD dễ bị sa vào phi TD do trí phán đoán thấp, vậy trí phán đoán chỉ là để biết lựa chọn thức ăn thôi sao? Tại sao Chú Trung ăn TD lâu như vậy rồi mà Cô Trâm còn đưa ra dẫn chứng là chú có trí phán đoán thấp?
Cho cháu hỏi " thời gian quá độ " của số 7 là bao lâu theo kinh nghiệm của chú, vì cháu thấy chú sưu tầm rất nhiều người thành công nhờ số 7. Nhưng cháu cũng được biết có nhiều người thất bại vì số 7, và cháu cũng đã từng đọc trên diễn đàn này chú LTH nói là số 7 đã " giết" không ít người . Vậy phải chăng giai đoạn " quá độ " này nên được nghiên cứu và tính toán kỹ hơn vì nó vừa thành công lại vừa thất bại mà nếu không có kết quả nghiên cứu kỹ hoặc không có người có kinh nghiệm hướng dẫn thì cũng rất nguy hiểm, điều này cũng là một trở ngại cho người muốn vào con đường TD.
TRẢ LỜI BẠN DUONGSINH2008:
-Trí phán đoán gồm nhiều yếu tố :trí nhớ, trí tưởng tượng, sự thấy biết do suy luận, thấy biết trực tiếp ( trực giác) không qua suy luận...TS Ohsawa chia trí phán đoán ra làm 7 giai đoạn. Trí phán đoán số 7 là của các bậc giác ngộ, giải thoát. Mục tiêu của người TD là chuyển hóa trí phán đoán thấp kém của bản thân mình thành trí phán đoán số 7 .Giáo dục hiện đại không chuyển đổi người ngu thành khôn được, nhưng PPTD làm được điều kì diệu này. Ăn TD lâu ngày chúng ta sẽ phát triển trực giác và tiếp cận chân lí. Chân lí chỉ dành cho 1 số ít người khổ công tìm kiếm và tự rèn luyện. TS Ohsawa đã dành cả đời rao truyền chân lí.Nhưng hiện nay, đa số người TD chỉ dùng PPTD để phòng bệnh và trị bệnh mà không nhắm đến mục tiêu cao cả là trí phán đoán số 7...Và cách ăn số 7 đang là 1 bí ẩn đối với nhiều người, nhất là những người giàu( tiền của , tri thức...)
-Muốn biết số 7 thì cách hay nhất là tự mình trải nghiệm càng lâu càng tốt. Lí thuyết suông thì vô ích.Ông Hai Nhứt sau khi ăn số 7 được 2 tuần , thấy sức khỏe tăng tiến. Hiện nay ông lên Bình Dương giao lưu với nhóm TD của cô Sáu Đàn,Phong Liên 4 lần /tháng thay vì 2 lần / tháng trước đó.Ông thường đi thứ 7 , chủ nhật về và phải ngồi xe buýt 4 giờ mới tới nơi.
-Bạn HUỲNHDOAN viết các bài trải nghiệm bản thân rất có giá trị. Những bài này sẽ giúp ích cho nhiều người mới vào TD và những người TD lâu năm.Bạn đang đi đúng hướng. Xin ca ngợi tấm lòng của bạn.
27/7/2010 NVT
Tình cờ marhaba đọc được bài viết này, thấy hay nên copy lại
Cần Hiểu Đúng Phương Pháp Ăn Kiêng Oshawa GS.PHẠM VĂN CHÍNH . Việt Báo Thứ Bảy, 3/20/2010, 12:00:00 AM
Do bịnh tật tràn lan vì ăn nhiều thịt, cá nuôi công nghiệp và các loại thức ăn nhiễm độc khác trong thị trường mà nhiều người tìm đến phương pháp ăn uống theo Oshawa. Chính mắt tôi nhìn thấy nhiều người có cơ thể ốm yếu, gầy còm, suy nhược, già trước tuổi, dỏng dạc nói trước nhiều người rằng họ đã ăn gạo lức muối mè nhiều năm. Nhờ chỉ ăn gạo lức muối mè mà họ không hề bịnh tật gì lại rất khoẻ. Có một cụ già khoảng 70 tuổi còn cho biết là cụ tát nước ruộng lúa còn khoẻ, còn dẻo dai hơn thanh niên nhờ chỉ ăn gạo lức muối mè!Và tất nhiên là cụ hô hào hãy ăn gạo lức muối mè suốt đời để bảo toàn sức khoẻ và sống lâu.
Một điều tôi hết sức ngạc nhiên là họ sùng bái ông Oshawa như một bậc thánh. Đặc biệt hơn nữa là có một vị giảng giải về phương pháp Oshawa chẳng những để trị bá bịnh nan y mà còn đi xa hơn vào việc khai mở tâm linh nữa. Ông xem Oshawa như một lãnh tụ tôn giáo, chứ không chỉ là một nhà thực dưỡng đặc biệt.Và hầu như không có ai biết gì về cái chết đột ngột của Oshawa cả…
Đứng trước tình trạng sùng bái phương pháp Oshawa ở nhiều nơi mà rõ nhứt là ở trong nước, với kinh nghiêm gần 30 năm thực hành và cải tiến phương pháp Oshawa ngay nơi bản thân để bảo toàn sức khoẻ,chúng tôi muốn đóng góp vài ý kiến nhỏ sau đây. Còn việc tin hay không, đồng tình hay không là quyền của người đọc. Điều cần nhắc lại lần nữa : Đây là những thực nghiệm bản thân và đã áp dụng cho nhiều người đạt kết quả tốt.
1. Gạo lức muối mè là công thức số 7. Ong Oshawa còn chỉ dẫn nhiều công thức ăn khác, tăng thêm rau đậu và trái cây. Công thức số 7 là công thức Ăn Kiêng, Tiết Thực cao nhứt để cơ thể nghỉ ngơi về tiêu hoá và giảm thiểu chất độc đem vào hằng ngày. Công thức này chỉ dùng một thời gian lâu mau tuỳ trường hợp,tuỳ bịnh trạng và thể trạng từng người. Nhưng không được quá lâu làm cho cơ thể bị suy dinh dưỡng. Nhiều thí nghiệm y khoa cho biết, cơ thể thiếu vitamin, thiếu muối khoáng cũng sinh ra nhiều loại bịnh nan y bất trị. Chỉ cần bổ sung vitamin, muối khoáng là lành bịnh. Tiến Sĩ Y Khoa Walloc đã bổ sung vitamin và muối khoáng để chữa trị nhiều bịnh nan y như: cao huyết áp, tiểu đường, nhức khớp, loãng xương v…v..và đã thuyết trình trước nhiều nhà chuyên môn.
Gạo lức, muối mè, nhứt là gạo lức và mè để quá lâu trong các siêu thị hiện cũng bị biến chất và không đầy đủ dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể.Gạo lức mới xay, mè mới thu hoạch rất tốt, rất bổ dưỡng, nhưng làm sao tìm được trong điều kiên công nghiệp hoá hiện nay!
2. Sau một thời gian thích hợp ăn gạo lức muối mè, chúng ta nên tăng thêm các loại rau đậu khác, ăn thêm rau củ, trái cây thích hợp tuỳ theo bịnh trạng và tuỳ theo tình trạng sức khoẻ của từng người. Bản thân chúng tôi hằng ngày vẫn ăn theo cách này, không theo công thức số 7, mà luôn luôn khoẻ mạnh, không suy dinh dưỡng không hề dùng bất cứ viên thuốc trị bịnh nào. Cơ thể không mập, không dư cân, ăn ngủ bình thường, sinh lý bình thường như độ tuổi thanh niên.
Trong các sách viết về ăn uống của tôi, tôi có nói rõ là tôi dựa theo nguyên lý cân bằng âm dương của Oshawa, nhưng có cải tiến theo thực nghiệm bản thân. Và những gì tôi viết ra là những thực nghiệm bản thân, hoàn toàn không nhắm mắt tin theo bất cứ điều gì chưa thực nghiệm. Tin mà không hiểu rõ thì dễ sai lầm trong thực hành. Và chính sự thực hành, sự chứng nghiệm mới cho ta vững tin hơn một điều được nhiều người ca tụng.
3. Sau cùng, qua bài viết này, tôi muốn phân biệt 2 ý niệm: Đoạn Thực và Tiết Thực theo Oshawa. Đoạn Thực hay Ngưng Ăn là cho cơ thể nghỉ ngơi trọn vẹn về tiêu hoá. Trong thời gian Ngưng Ăn dài ngắn tuỳ trường hợp này, cơ thể tự phân các chất dư thừa để cung cấp năng lượng cho cơ thể nên huyệt đạo được khai thông, âm dương cân bằng. Nhờ đó mà cơ thể tự đẩy lùi bịnh tật, ngũ quan được tinh nhạy, trí não sáng suốt để biết cách sống. Còn Tiết Thực hay Ăn Kiêng theo Oshawa thì cơ thể vẫn phải làm việc về tiêu hoá. Tất nhiên là ít nặng nhọc hơn, ít tích chứa chất độc hơn. Điều cần nhớ là Ngưng Ăn càng dài thì sự cân bằng càng cao. Còn Tiết Thực càng dài thì sự chêch lệch âm dương càng cao. Nhiều nhà chuyên môn cho thú vật và con người Ngưng Ăn thì thời gian cùng kiệt chất cần thiết lâu hơn thú vật và người Tiết Thực, tức là ăn thiếu chất.Tất nhiên, nếu thời gian kéo dài thì cả hai điều chết. Nhưng người Ngưng Ăn chết chậm hơn người ăn thiếu chất cần thiết. Đây là vấn đề vẫn còn nhiều tranh cãi và rất cần được hiểu thật đúng và trãi nghiệm ngay nơi bản thân mình, chứ không phải là lý thuyết suông. Điều cần nói là hằng loạt các Fasting Center (Trung Tâm Ngưng Ăn) đã hiện diện tại Mỹ,Thái Lan và nhiều nước khác.Vậy mà nghe nói đến Ngưng Ăn hầu như phần đông đều phản đối,xem đây là một vấn đề xa lạ, phản khoa học, không sao thực hiện được dù một ngày. Trong khi các bậc thánh nhân, Chư Phật, Chư Bồ Tát, Chúa, các Tông Đồ của Chúa đều thực hành Ngưng Ăn khá lâu trước khi truyền đạo. Riêng trong Thánh Kinh, có đến trên 70 lần Chúa khuyên nên Ngưng Ăn.
Rất mong những ai có cơ duyên đọc được những dòng tâm tư sâu kín này, hãy sẵn lòng dành ra vài phút quay lại chính mình với những vấn đề cần thiết, hữu ích mà mình chưa hề quan tâm. Đừng đợi nhìn thấy quan tài rồi mới đổ lệ!Thời gian đi nhanh. Hãy sống khoẻ mạnh và bình an ngay bây giờ. Hãy tự tạo lập cho mình một Thiên Đường ngay tại đây và ngay bây giờ, đừng chờ sau khi nhắm mắt…
Cần trao đổi thêm về vấn đề trình bày trên, mong Quý Vị gọi cho chúng tôi : Hoàng Sơn : 714.615.7216 begin_of_the_skype_highlighting 714.615.7216 end_of_the_skype_highlighting, Nguyễn Định : 714.702.7001 hoặc GS.Phạm Văn Chính 714.902.3544, Email:phvchinh@hotmail.com, Website:www.ttkc.org.
GS.Phạm Văn Chính
GIÁO SƯ TIẾN SĨ PHẠM VĂN CHÍNH VÀ PHÁP MÔN TIÊN THIÊN KHÍ CÔNG (NHỊN ĂN, ĂN TD OHSAWA CẢI BIÊN VÀ KHÍ CÔNG)
-Chúng tôi có dịp nghe TS Chính thuyết giảng vài lần và có viết 1 bài góp ý quyển TIÊN THIÊN KHÍ CÔNG của TS Chính. Ông là người nhiệt tình, có tài hùng biện. Ông đi khắp nơi ở Mĩ và VN tuyên truyền TIÊN THIÊN KHÍ CÔNG.Ông có mở các khóa dạy 3 ngày ở 1 khách sạn tại BRVT học phí 1 triệu tới 1,5 triệu.
-Theo ông, phải tham gia khóa học của ông mới thực hành được môn TIÊN THIÊN KHÍ CÔNG và ông thu học phí vì phải trả tiền khách sạn, xe chuyên chở, công sức của ông...Ông có miễn giảm cho người nghèo.
-Theo chúng tôi, bài viết của ông về ÂM DƯƠNG còn lộn xộn chủ yếu dựa vào sách THÁI KHẮC LỄ . Ông cho rằng chỉ có khí công mới khai mở trí huệ, ông không tin ăn đúng khai mở trí huệ.Sự cải biên PP Ohsawa của ông là ông khuyên không nên ăn số 7 vì gạo lứt không sạch, ăn 100% gạo lứt thì có hại. Theo chúng tôi, gạo lứt 6 tháng sử dụng ít phân hóa học, thuốc trừ sâu nên vẫn trị lành bệnh. Chúng ta hãy nhìn ngọn cỏ dù bị phun biết bao nhiêu thuốc vẫn sống mạnh mẽ, tràn lan khắp nơi.
-Theo chúng tôi, ăn số 7 vẫn tốt hơn là có thêm rau củ trong tình hình mọi thứ đều bị nhiễm độc hiện nay.Nhưng BN không nên ăn gạo 3 tháng có rất nhiều phân thuốc
27/7/2010 NVT
Với TB, đây là một trong những bài thơ Thiền hay nhất mà Hòa Thượng Ân Sư viết !!!
Xin được chia sẻ với tất cả mọi người !!!
Một trong những bài thơ THIỀN HAY NHẤT ma` TB yêu thích nhất !!!
MỘNG !!!
GÁ THÂN MỘNG
DẠO CẢNH MỘNG !
MỘNG TAN RỒI .....
CƯỜI VỠ MỘNG !!!
GHI LỜI MộNG.....
NHẮN KHÁCH MỘNG,
BIẾT ĐƯỢC MỘNG,
TỈNH CƠN MỘNG !!!
( Bài thơ Thiền của H.T Ân Sư )
TB 07/17/2010
CHÌA KHÓA GIẢI MÃ BÀI THƠ RẤT HAY NÀY LÀ VÔ SONG NGUYÊN LÍ VÀ PPTD OHSAWA
-Vì VÔ MINH nên chúng sinh sống trong mê muội, mộng tưởng.Cuộc sống vô cùng khổ đau vì TỨ ĐẠI KHỔ SINH LÃO BỆNH TỬ.
-TS Ohsawa xuất hiện truyền dạy VSNL và PPTD để cứu khổ nhân loại
-Không tự cải tạo dòng máu bị nhiễm độc của mình thì rất khó thoát khỏi giấc mộng triền miên của kiếp người
27/7/2010 NVT
Tự Khúc
Nếu con nhớ thân con là cát bụi
Thì nghĩa gì một chiếc áo hào hoa
Đời trăm năm như thoáng chớp chiều tà
Một tích tắc đã ra người thiên cổ.
Nếu con nhớ cuộc đời bao thống khổ
Mà có vui cũng tạm vui thôi
Thì con hỡi hãy tôn thờ sự thật
Để tìm ra chân đích của kiếp người.
Nếu con nhớ phồn hoa muôn sắc vẻ
Gọi mời con mê đắm lợi và danh
Đôi mắt biết đã bao lần ứa đỏ
Nên trở về tìm lại mảnh trời xanh.
Nếu con nhớ tàn canh đời trắng mộng
Một bàn tay nắm - mở một bàn tay
Bao được - mất, hèn - sang cùng thắng - bại
Sẽ nhạt nhòa tựa chút khói nhẹ bay.
Nếu con nhớ thân con là lữ khách
Và trần gian là quán trọ đêm nay
Nghĩa cuộc đời dường sương, tuyết, gió, mây
Không vướng bận để đường xa nhẹ bước.
Nếu con nhớ giữa nẻo đường xuôi ngược
Bóng hình con là hiện thể tình thương
Lời Như Lai là thực tại chơn thường
Hãy nguyện hiến trái tim vì lẽ thật.
Nếu con nhớ giữa trăm ngàn tất bật
Có con đường lặng lẽ rất an nhiên
Và tự tại khi con nhìn thấy đạo
Bến trầm kha vắng sạch bóng ưu phiền.
(TTN)
source:thanhnienphattu.net
Đây là bài thơ Phật giáo mình thích nhất từ trước đến nay.
Đặc biệt là mình muốn ai cũng được đọc nó dù chỉ một lần.
(UPANI sưu tầm)
MUỐN VẮNG SẠCH BÓNG ƯU PHIỀN ...TRƯỚC HẾT PHẢI CẢI TẠO DÒNG MÁU Ô NHIỄM CỦA CHÚNG TA
-Bài thơ này rất hay. Con người nhỏ bé như cát bụi trong vũ trụ này. Kiếp người ngắn ngủi, phù du. Con người vui ít, khổ nhiều , bị chìm đắm trong danh lợi, đấu tranh hơn thua,được mất. Chúng ta nên tu thân theo lời dạy NHƯ LAI để có được hạnh phúc,sạch bóng ưu phiền, an nhiên tự tại, không vướng bận, dính mắc...
-Tuy nhiên muốn đạt bình thường tâm điều kiện tiên quyết là phải làm sạch sẽ dòng máu bị ô nhiễm của chính mình, phải thực hành PPTD trong đời sống hàng ngày
27/7/2010 NVT
Cháu đã thực nghiệm lại - hôm sau thì ăn theo số 6, tiếp tục công việc hôm trước nhưng trong mát (ở môi trường nóng), thì buổi sang làm việc liên tục 4g mới thấy mệt, nhưng không thấy bị mất sức lực (vô lực) như hôm ăn theo số 7 ngày trước (vài ngày trước đó cháu ăn lạt). Buổi chiều cũng tiếp tục làm liên tục 3g nữa, cũng cảm thấy hơi mệt mệt thôi.
Khi ăn theo số 7 mà làm việc chân tay hoặc ngòai nóng là rất mau mệt, vô lực, đầu chóang váng.
Như theo bác nói thì nếu ăn theo số 7 thì cần phối hợp ăn nhiều + ăn nhạt + uống trà củ sen khi làm việc chân tay ở môi trường nóng? Nếu lâu dài thì sao?
Cháu nghĩ là nếu người bình thường mà theo cách ăn số 3->6 thì cũng là hạnh phúc lắm rồi. Trừ trường hợp những người tu hành, bậc hiền triết.. không có họat động thể lực, dầm mưa dãi nắng.. thì mới nên ăn theo số 7 dài lâu để phát triển trí tuệ. Những thứ rau củ, cà rốt, bí rợ... âm hơn gạo lứt, nhưng nếu ta nấu lên,thêm muối,+ món dương khác... + họat động thể lực 1 chút là cân bằng rồi, sao bác lại lo ngại?
(MARHABA)
-Chỉ có số 7 giúp phát triển trí tuệ nhanh nhất
-Ăn số 7 vẫn điều chỉnh âm dương được tùy theo sinh hoạt, khí hậu, môi trường... (dùng sắn dây, bột gạo lứt rang...)
-Ăn số càng thấp thì sự lôi cuốn của thức ăn càng mãnh liệt
-Ăn số 7 thì thể lực tốt hơn các số khác( như dầm mưa dãi nắng, lao động tay chân nặng nhọc...). Cảm giác mất sức, mau mệt, theo chúng tôi là do bạn chưa theo số 7 đủ lâu giống như 1 BN trong thời gian theo số 7 trị bệnh, thường cảm thấy yếu mệt...Nhưng khi hết bệnh hoàn toàn thì họ trở thành 1 người mới tràn đầy sinh lực...
- Gạo lứt vô cùng kì diệu các loại rau củ không sánh bằng.Nhờ ngũ cốc mà con người khôn hơn con vật
28/7/2010 NVT
Bác có biết ngòai ông Ohsawa ra thì có ai đạt được trí phán đóan số 7?
Nghe nói có người ăn theo số 7 hơn 7 năm, vậy họ có đạt được trí phán đóan số 7? Bây giờ họ làm gì với trí phán đóan số 7 đó?
Nếu bác theo số 7 tới 7 năm mà bác đạt hoặc không đạt được trí phán đóan số 7 thì bác sẽ làm gì? Nếu không đạt thì bác sẽ không tin ông Ohsawa nữa?
-Chỉ có TS Ngô Đức Vượng ăn số 7 được 6 năm, chúng tôi chưa biết ai theo số 7 hơn 7 năm.
-Sau 7 năm, chúng tôi vẫn tiếp tục tuyên truyền PPTD cho tới cuối đời như TS Ohsawa đã làm.Đó là tâm nguyện của nhiều người TD mà chúng tôi biết
-TS Ohsawa luôn luôn nói sự thật. Sau 7 năm, nếu chưa tới...thì chúng tôi sẽ tiếp tục số 7 thêm 3 năm nữa...Vì lỗi tại mình ăn chưa chính xác (nhai chưa kĩ, uống nhiều...). Chúng tôi không bao giờ nghi ngờ TS.
-Tuy theo số 7, vợ chồng chúng tôi vẫn bị lây bệnh cúm do học trò truyền qua. Vợ tôi vừa hết bệnh, tôi chưa hết hẳn. Hiện giờ 3 đứa con thì 1 đứa vừa khỏi cúm, 1 đang bị và đứa con gái bị ban siêu vi.Bệnh cúm làm chảy nước mũi và nghẹt mũi, đau họng.Nhưng vợ chồng vẫn dạy và các con vẫn đi học, sinh hoạt...
-Theo chúng tôi, những người có đưa bài lên mạng TD đều là những người có tâm huyết muốn phục vụ xã hội. Tuy nhiên chủ trang web lại là người say mê đạo Phật hơn tất cả mọi thứ trên đời và dương tính nên các bài viết còn e dè, sợ đụng chạm...
28/7/2010 NVT
Vô minh là gì?
- Là biết những điều không đáng biết
- Những điều đáng biết lại không biết.
Đức Phật có cách giáo hóa người khác rất là hay:
Cô cô con dâu nhà kia rất là lăng loàn... ông bố chồng là tín đồ của Phật, một hôm ông thỉnh Phật tới nhà thuyết pháp và có ý muốn cho cô con dâu "mất dạy" kia nghe Đức Phật thuyết Pháp để chuyển tâm...
Cô ta không ngồi giữa hội chúng mà ngồi sau bức rèm nghe Đức Phật thuyết Pháp...
Rồi Đức Phật đưa ra định nghĩa về 7 loại vợ (giống như tiên sinh đưa ra 7 điều kiện về sức khỏe, 7 mức của trí phán đoán, 7 giai đoạn tình yêu, 7 nguyên lý của trật tự vũ trụ...).
Nghe xong cô con dâu kia giật mình vì đã chỉ đúng tim đen cô ấy thuộc loại vợ nào... và cô ấy không còn muốn là người vợ như thế với chồng của cô và cô phát nguyện làm bà vợ ở "mức cao hơn"!!!!!!!!!!!!
Cách thuyết Pháp như thế không hề "đụng" tới "bản ngã" của ai cả; không làm cho ai buồn bực giận hờn mãi "không tha" được...
Trẻ con chúng nó không giận ai lâu?
Vì sao?
- Vì tâm trí của chúng chưa hoạt động... Người lớn thì ghét ai thì không thể nào "quên" vì sao?
Vì người lớn có tâm trí cho nên bị tâm trí "qui định" , tâm trí trở thành ông chủ, bạn không thể thoát ra khỏi "sự bị điều kiện hóa" được.
Đây là tôi nói cho những người ăn uống "không gạo lứt" tất cả đều trong một "hệ qui chế điều kiện"...
Trẻ em chúng nó thở bằng bụng, chúng rất dương cho nên hơi thở của chúng vẫn trầm và chìm ở quanh vùng bụng.
Nếu bạn ăn gạo lứt và nhai cơm lứt lâu ngày thì cái khí của bạn cũng trầm và chìm quanh vùng đan điền và bạn có cái thở như của trẻ em...bạn bắt được nhịp thở phồng xẹp nơi bụng rất là nhanh... nếu không thể như thế, nghĩa là:
1. Bạn hoạt động tâm trí quá nhiều
2. Lượng thức ăn âm mà bạn ăn trước đó vẫn "qui định" cho bạn nguồn năng lượng
hướng thượng"...! và bạn chỉ muốn là đỉnh của thiên hạ.
Thầy tôi bảo: chúng ta chỉ mới biết một điều còn 99 điều chúng ta chưa biết.
Lượng máu huyết của bà mẹ trong thời gian mang thai quyết định nhân cách của đứa trẻ... tỉ lệ K/Na rất là khó thay đổi trừ phi bạn thay đổi chế độ ăn uống theo cách khắt khe (số 7, số 6) trong một thời gian dài...
Tôi đã từng theo dõi một số "sư cô" mà tôi có duyên (bị phải biết về họ), tôi thấy nhân cách của họ hầu như không thay đổi ... dầu họ có đang tu ở Miến nhiều lần... vì sao? vì họ không hề thay đổi thức ăn... và họ thích ăn thịt quá đỗi... có những người còn nhảy ra đời cưới chồng ít bữa rồi lại xuất gia trở lại... tôi càng nhớ ơn tiên sinh:
- Phụ nữ ở vùng nhiệt đới không nên ăn thức ăn huyết nhục...
Đàn ông ăn thịt còn khả dĩ (vì họ lắm lông hơn và mức độ tiến hóa sinh vật chậm hơn phái nữ)... còn đàn bà ăn thịt?
Nếu nói về thịt của con người thì hiện này dân gạo lứt lâu năm là có thịt sạch thịt tốt nhất ?... nếu họ ăn uống lâu dài và "kham khổ" thì họ còn có cả gân, xương, tủy tốt... và họ chính là cái "đài" thu phát sóng vũ trụ rất là tinh nhạy... họ trở nên rất là nhạy cảm... tuy nhiên như thế "chưa đủ"...
LÀM SAO HẾT VÔ MINH???
-Bài này cô Ngọc Trâm viết khá hay. Chúng ta biết nhiều điều vô ích phục vụ cuộc sống vật chất nhưng không biết chân lí .Chân lí sẽ mang đến tự do vô biên, hạnh phúc vĩnh viễn
-Muốn thấu hiểu chân lí, thấy được vô biên thì phải hiểu TRẬT TỰ VŨ TRỤ VÀ SỐNG THUẬN THEO NÓ. Lão Tử nói TRÁI ĐẠO SẼ BỊ DIỆT VONG
-Theo TS Ohsawa , VÔ MINH LÀ TRÍ PHÁN ĐOÁN Ở GIAI ĐOẠN TỪ 1 TỚI 6 VÀ MUỐN HẾT VÔ MINH CHỈ CẦN ĂN SỐ 7 NGHIÊM TÚC TỪ 7 TỚI 10 NĂM MÀ KHÔNG CẦN BẤT KÌ 1 PHƯƠNG TIỆN NÀO KHÁC.
Vì ăn đúng thì dòng máu sẽ trở nên trong sạch , tế bào não trở nên hoàn hảo, trí tuệ tăng tiến mà không PP nào vượt qua nổi. Đó là cách hiệu quả nhất để có trí phán đoán số 7
Bí quyết của TS Ohsawa chỉ có thế thôi. Cực kì đơn giản nhưng cực kì khó.
29/7/2010 NVT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét